Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2288 - Có giàu sang cũng đừng quên bạn!

“Hiện giờ phái Hoa Sơn chúng ta có thêm một cao thủ siêu cấp, môn phái Ngũ Nhạc nên lấy Hoa Sơn chúng ta làm chủ!”
“Sau này phái Tung Sơn không còn diễu võ dương oai trước mặt phái Hoa Sơn chúng ta nữa.”
“Chắc chắn rồi, Tả Lãnh Thiền của phái Tung Sơn cũng không chắc là đối thủ của tiểu sư muội.” Ngay lúc mọi người kích động nghị luận sôi nổi, bỗng nhiên vẻ mặt Ninh Trung Tắc trịnh trọng nói với các đệ tử xung quanh: “Ta tuyên bố một chuyện, các ngươi phải nhớ kỹ.”
Mọi người lập tức dừng nghị luận, tất cả đều nhìn Ninh Trung Tắc không chớp mắt.
Ninh Trung Tắc nghiêm túc nói: “Các ngươi nhớ kỹ, các ngươi nhất định không được tiết lộ chuyện của Cát Tường và Nhạc Linh San, ra bên ngoài nửa phần. Sau khi trở về, các ngươi cũng không được thảo luận riêng chuyện này. Phải giữ kín như bưng những gì xảy ra ngày hôm nay.”
Nàng đột nhiên vận chuyển công pháp, phát ra uy áp của Kim Tiên kỳ.
“Nếu ta phát hiện các ngươi có ai lén thảo luận chuyện này, hoặc tiết lộ chuyện này cho người khác biết, ta nhất định sẽ xử trí các ngươi dựa theo môn quy nghiêm khắc nhất, các ngươi đều nhớ kỹ chưa?”
Thấy Ninh Trung Tắc luôn dịu dàng trở nên nghiêm túc như thế, mọi người không dám chậm trễ, đều gật đầu đồng ý nói: “Đệ tử nhớ kỹ rồi.”
Bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu có người biết năng lực của Cát Tường.
Chỉ sợ sẽ khiến vô số đại năng điên cuồng.
Lúc đó Hoa Sơn sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Hậu quả đẫm máu mà nó tạo thành có thể kinh khủng hơn ảnh hưởng của Tịch Tà kiếm phổ, bảo đao Đồ Long nhiều.
Nhạc Linh San hỏi mẫu thân: “Đại sư huynh và Lâm sư đệ bọn họ cũng không được nói sao?”
Ninh Trung Tắc gật đầu nói: “Không được nói. Nhiều người biết lắm miệng, người biết chuyện này càng nhiều thì Cát Tường, thậm chí là phái Hoa Sơn chúng ta lại càng nguy hiểm. Bởi vậy, chuyện xảy ra hôm nay chỉ có mấy người chúng ta biết, còn có sư phụ các ngươi biết. Không được tiết lộ cho người khác.”
Nhạc Linh San khó xử: “Vậy nếu người khác hỏi tu vi của ta tại sao đột nhiên biến thành Thái Ất Kim Tiên, thì ta nên trả lời như thế nào?”
Ninh Trung Tắc: “Đầu tiên, ngươi hãy sử dụng thần thông che giấu tu vi của ngươi. Thứ hai, nếu như tu vi của ngươi bị người khác phát hiện, thì ngươi nhất định không được nói chuyện này có liên quan đến Cát Tường. Ngươi có thể nói là ngươi đã ăn tiên đan, hoặc Tiên Thiên linh quả nào đó mới tăng tu vi.”
Nhạc Linh San gật đầu nói: “Vậy được.”
Ninh Trung Tắc dặn dò mọi người xong thì lập tức dẫn đệ tử tiếp tục bay về phía Hoa Sơn.
Chỉ là, trên đường trở về, bầu không khí trở nên hơi kỳ quái.
Mọi người đều vây quanh Cát Tường.
“Cát Tường, nơi này của ta có một tiên đào hạ phẩm, cho ngươi ăn đó.”
“Cát Tường, đây là hạt hướng dương ngũ sắc, tặng cho ngươi. Đúng rồi, muốn sư tỷ bóc vỏ cho ngươi không?”
“Cát Tường, đây là thịt linh thú khô, rất ngon, còn có thể bổ sung linh khí, ngươi cầm làm đồ ăn vặt ăn đi.”
“Cát Tường, đây là đồ chơi cơ quan thú sư huynh nâng niu nhiều năm, có thể đi có thể chạy, còn có thể biến hình, rất thú vị, hiện tại tặng cho ngươi.”
Ninh Trung Tắc thấy đệ tử đều lấy lòng Cát Tường, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Đương nhiên nàng hiểu được suy nghĩ của những đệ tử này.
Chắc chắn muốn Cát Tường thực hiện nguyện vọng của mình.
Ninh Trung Tắc cũng không có ý định ngăn cản mọi người.
Nếu phương pháp của những đệ tử này có tác dụng, thật sự có thể khiến Cát Tường thực hiện nguyện vọng của bọn họ, đối với Ninh Trung Tắc, là chuyện vui vẻ.
Dù sao thì thực lực của những đệ tử này cũng mạnh, cũng là đang gia tăng thực lực của phái Hoa Sơn. Thậm chí, nếu không phải Ninh Trung Tắc tự giữ thân phận thì nàng cũng sẽ lấy lòng Cát Tường.
Nhưng thật đáng tiếc.
Cát Tường không từ chối những món quà tặng nàng.
Nhưng nàng không còn hỏi nguyện vọng của người khác nữa.
Điều này khiến cho đám người Anh Bạch La rất thất vọng.
Cũng tràn ngập nghi hoặc.
Tại sao Nhạc Linh San tặng Cát Tường một quả chu quả, Cát Tường lập tức hỏi nguyện vọng của Nhạc Linh San.
Mà bọn ta cũng tặng đồ cho Cát Tường, nhưng Cát Tường lại không hỏi nữa?
Tại sao lại đối xử khác biệt như vậy?
Lẽ nào là bởi vì đồ mà bọn ta tặng không quý giá như chu quả?
Hay là Cát Tường vốn không thích đồ mà bọn ta tặng?
Mọi người không hiểu tại sao.
Muốn hỏi Cát Tường, đáng tiếc Cát Tường hoàn toàn không mở miệng.
Hết cách, đành phải lấy lòng Cát Tường từ từ.
Sau khi trở lại phái Hoa Sơn, Ninh Trung Tắc lại lần nữa dặn dò mọi người không được tiết lộ chuyện của Cát Tường.
Sau đó, nàng dẫn theo Nhạc Linh San và Cát Tường đi tới hậu viện Hoa Sơn, đến bên ngoài phòng luyện công của Nhạc Bất Quần.
Trong phòng luyện công.
Một nam tử trung niên có dáng vẻ nho nhã, để bộ râu đẹp dài một thước, đang nhìn chiếc áo cà sa đặt trên bàn không chớp mắt.
Trên mặt tràn ngập vẻ đắn đo.
Chỉ thấy trên áo cà sa này viết đầy văn tự.
Bên trái áo cà sa viết bốn chữ lớn: Tịch Tà kiếm thỉnh.
Câu đầu tiên của Tịch Tà kiếm phổ.
Nam tử trung niên nhìn bốn chữ này, trên mặt tràn ngập đắn đó.
Người này đương nhiên là chưởng môn phái Hoa Sơn, Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần.
Trước đó không lâu, hắn theo dõi Lâm Bình Chi, cuối cùng có được quyển thần công tuyệt thế này ở nhà cũ Lâm gia.
Ngay khi Nhạc Bất Quần tràn đầy vui mừng, cảm thấy mình sắp tung hoành Ngũ Nhạc, kết quả hắn phát hiện câu đầu tiên của quyển thần công này viết rõ ràng: Luyện công này, tự cung trước!
Lúc này, hắn suýt chút nữa thì giận đến hộc máu.
Điều này cũng quá khác người rồi!
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao cha con Lâm Bình Chi rõ ràng tu luyện Tịch Tà kiếm phổ, nhưng thực lực lại kém như vậy.
Rõ ràng là họ không tự cung.
Tuy giây phút đầu tiên Nhạc Bất Quần đạt được Tịch Tà kiếm phổ, đã hạ quyết tâm muốn tu luyện Tịch Tà kiếm phổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận