Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 123 - Trần Nguyên Tử bị đuổi ra ngoài!

Mùi vị kia thật là khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Vẻ mặt Thần Nông hồi tưởng mùi vị cũ.
Hiên Viên thị nói: “Coca lạnh và bánh ngọt không tệ.”
“Ài, làm sao Lý Nguyên tiểu hữu còn chưa tới thăm chúng ta?”
Ba người trăm miệng một lời cảm khái nói.
Trấn Nguyên Tử thấy Tam Hoàng vừa nhắc tới Lý Nguyên, rốt cuộc không nhịn được, hỏi tò mò trong lòng: “Người này… Rốt cuộc Lý Nguyên là đại năng phương nào… lại có thể khiến ba vị đạo hữu khâm phục như thế?”
Phục Hy nghe vậy, lập tức nói lời tán thưởng: “Lý Nguyên tiểu hữu ở bên trong thành Triều Ca, có tài năng kinh thiên vĩ địa, tính cách không câu nệ, không câu nệ tiểu tiết, trò chơi hồng trần, quả thật là hình mẫu ta đạo đời này của ta.”
“Trấn Nguyên Tử đạo hữu chưa từng ăn lẩu của Lý Nguyên tiểu hữu, chưa từng uống rượu ngon do Lý Nguyên tiểu hữu sản xuất, thật sự là tiếc nuối lớn của đời người.
Thần Nông cảm khái nói.
“Sống vô dụng rồi!”
Hiên Viên thị tiếp một câu.
Trấn Nguyên Tử thấy mọi người nhắc tới Lý Nguyên thì im bặt, hiếu kỳ trong lòng lập tức lên lớn nhất, hắn cất giọng nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên thấy ba người các ngươi khen ngợi một người như thế, đợi khi rảnh rỗi, ta nhất định phải đi xem người này một chút… Chỗ của Lý Nguyên thần kỳ.
Phục Hy vội vàng nói: “Nếu như đạo hữu nhìn thấy Lý Nguyên tiểu hữu, nhất định phải khiến hắn tới Hỏa Vân động thăm bọn ta, hãy nói bọn ta cũng rất mong nhớ hắn, đặc biệt là ta, rất nhớ.”
Hiên Viên vội vàng gật đầu theo: “Khi đến để hắn mang nhiều lẩu và coca.”
Thần Nông đột nhiên đứng bật dậy, lôi kéo tay Trấn Nguyên Tử đi ra ngoài động.
“Làm gì?”
Vẻ mặt Trấn Nguyên Tử khó hiểu.
Thần Nông nói: “Ta cảm thấy ngay bây giờ ngươi vẫn nên đi tìm Lý Nguyên tiểu hữu, cũng tốt để hắn có thể tới thăm bọn ta sớm một chút!”
“Rất đúng, rất đúng!”
Phục Hy và Hiên Viên thị nghe vậy, cũng cảm thấy ý kiến này quá đúng.
Sau đó ba người cùng nhau đẩy Trấn Nguyên Tử đi ra ngoài động.
Sau khi Trấn Nguyên Tử bị đẩy ra khỏi Hỏa Vân động, vẻ mặt hắn vẫn ngốc nghếch.
Đây là đuổi ta đi, phải biết rằng trước kia mỗi lần Trấn Nguyên Tử tới thăm Tam Hoàng, Tam Hoàng cũng ước gì Trấn Nguyên Tử ở lại vĩnh viễn mới tốt.
“Đây thật sự là có người mới quên người cũ!”
Trấn Nguyên Tử lắc đầu cảm khái một câu.
Chỉ là hắn cũng thật sự rất tò mò với Lý Nguyên, vì vậy Trấn Nguyên Tử cũng không trở về Hỏa Vân động nữa, mà là lập tức bay về phía Triều Ca.
Đi tới Triều Ca, căn cứ Tam Hoàng giới thiệu, Trấn Nguyên Tử rất nhanh đi tìm trạch viện có trồng một gốc cây hòe lớn trước cửa.
“Dương bá, ta đi tìm sư tỷ!”
Trấn Nguyên Tử đang chuẩn bị gõ cửa, thấy cửa lớn đột nhiên mở ra, một thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp động lòng người, mặc một bộ kỳ trang dị phục Trấn Nguyên Tử chưa từng thấy, bước chân vội vã chạy ra từ trong phòng.
Trấn Nguyên Tử từ khi hóa hình đến bây giờ đã gặp vô số nữ tu, nhưng dung mạo có thể so được người thiếu nữ này i, có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có Nữ Oa, Hậu Thổ, Tây Vương Mẫu có thể cùng một một hạng.
Hơn nữa tuổi thiếu nữ không lớn lắm nhưng tu vi cũng đã có Đại La Kim Tiên, thấy Trấn Nguyên Tử âm thầm xưng kia.
Nơi đây quả nhiên bất phàm, một thiếu nữ có tu vi như thế, Lý Nguyên làm chủ nhân nhà này, chắc chắn tu vi hắn cao hơn, phong thái càng cao.
Ðát Kỷ liếc nhìn đạo sĩ ở cửa, không suy nghĩ nhiều, bay lên trời, vội vã bay về phía Đông Hải.
Nàng còn phải vội vàng đi Kim Ngao đảo, lấy lòng hai người Quy Linh Thánh Mẫu và Vô Đương Thánh Mẫu - hai người mà nàng đã sớm định là chị dâu.
Trấn Nguyên Tử thấy cửa lớn mở ra, lập tức tiến lên chắp tay nói với Dương Hòe: “Lão nhân gia, chủ nhân nhà ngươi tên Lý Nguyên đúng không?”
Dương Hòe gật đầu, không nói gì.
Lão già coi cửa này còn rất kiêu ngạo.
Trấn Nguyên Tử âm thầm nói thầm một câu, lại nói: “Phiền lão nhân gia thông báo cho chủ nhân ngươi một tiếng, nói Trấn Nguyên Tử tới chơi.”
Lần trước Minh Hà lão tổ dạy dỗ, Dương Hòe không dám khinh thường, lập tức đi theo Lý Nguyên bẩm báo một tiếng.
Rất nhanh, Dương Hòe trở lại, hắn nói với Trấn Nguyên Tử: “Công tử cho ngươi đi vào.”
Thấy Lý Nguyên lại không chủ động ra đón tiếp, trong lòng Trấn Nguyên Tử lập tức có phần không thoải mái.
Dù gì bản thân mình cũng là Địa Tiên chi tổ, có thể nói ngang Thánh Nhân, Lý Nguyên biết được bản thân tới bái kiến lại không nghênh đón, tên này cũng quá ngạo mạn.
Mang theo chút bất mãn, Trấn Nguyên Tử đi vào cửa lớn.
Khi hắn tiến vào viện thứ nhất, nhìn thấy biển hoa đầy viện, lập tức lộ ra một chút kinh ngạc.
“Kỳ quái, làm sao ta lại cảm nhận được một luồng đạo vận ở trong hoa và có phần tương tự với một hoa một thế giới do Tiếp Dẫn đạo nhân khai sáng!”
Trấn Nguyên Tử nén nghi ngờ, lại tới viện thứ hai.
Khi hắn thấy một chòi nghỉ mát lộ ra, lập tức nhìn thấy một thanh trường thương đen nhánh cắm nghiêng trên mặt đất.
Trấn Nguyên Tử liếc nhìn.
Hắn lập tức kinh hãi dừng bước.
“Ôi, cái thanh này… Trường thương, làm sao tản ra khí tức của pháp tắc hủy diệt.
Trấn Nguyên Tử lập tức phóng thần thức bao trùm ở trên trường thương.
Ầm! Rốt cuộc hắn hoàn toàn cảm nhận được khí tức kinh khủng của chư thiên sát phạt trong trường thương.
“Trời ạ, đây là Tiên thiên chí bảo Thí Thần thương!”
Trấn Nguyên Tử không nhịn được kêu lên thất thanh.
Biểu cảm trợn mắt há mồm.
Hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Thí Thần thương, trong đầu trào ra vô số nghi vấn.
Thí Thần thương sao lại ở đây, lại còn tùy ý bị đặt ở trong sân nữa chứ, ai có thể không quý trọng như thế, chẳng lẽ chủ nhân nhà này không biết nó là Thí Thần thương à? Tròng mắt Trấn Nguyên Tử xoay chuyển, trong mắt lập loè ánh sáng phức tạp.
Có động tâm, có khát vọng, có tham lam, đây chính là Tiên thiên chí bảo!
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn thu ánh mắt về, vẻ mặt cảm khái đi đến phòng khách.
Đi vào phòng khách, Trấn Nguyên Tử đột nhiên thấy Hậu Thổ cũng ở bên trong, không khỏi chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận