Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1144 - Bọn ta dẫn hắn cút ngay!

Phương Thốn thấy mấy người Lư Khán Sơn nhiệt tình như vậy nhiệt tình như vậy, trong lòng không khỏi còn chút cảm động.
Mấy người cũng quá có tâm rồi!
Ra khỏi hành lang, đi tới đầu cầu thang, mấy người Mộc Thạch Nhân liếc mắt liền nhìn thấy Ðát Kỷ bên cạnh Lý Nguyên.
Trong mắt mấy người đều lộ ra vẻ kinh diễm.
Vậy mà lại là một vị đại tuyệt thế mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, dung mạo và khí chất cũng ngang tài ngang sức với Nữ Oa và Hậu Thổ.
Nàng tự xưng là cô gái xinh đẹp vô địch Hồng Mông, nhưng thật ra không phải chém gió, mà là danh xứng với thực.
So sánh với ba người Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Uơng và Lư Khán Sơn, rung động và kinh diễm trong lòng hai người Dương Kiếm Thư và Phương Thốn càng thêm mãnh liệt hơn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Nữ Oa, Hậu Thổ và Ðát Kỷ.
Dung mạo ba người này, mặc dù mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều là mỹ nữ tuyệt thế vô song, từng trải.
Làn da của mỗi người đều nõn nà, lông màu như màu chàm, đôi mắt như những vì sao, bất luận là da, ngũ quan hay là dáng người nhìn vào đều là hoàn mỹ không tỳ vết, không có chút khuyết điểm nào cả.
Làm cho người ta tim đập thình thịch.
Trước kia Dương Kiếm Thư và Phương Thốn ở thế giới Luân Hồi thế giới Luân Hồi khác cũng từng gặp không ít mỹ nữ, giai nhân nhưng lại chẳng có người nào có dung mạo và khí chất có thể so được 1/3 của ba người này.
Những mỹ nữ kia giai nhân kia, mặc dù đẹp nhưng vẫn có một chút khuyết điểm, dù sao là người, chắc chắn sẽ có khuyết điểm.
Nhưng ba người trong khách điếm, căn bản không có một khuyết điểm nào.
Đây mới thực sự xứng đáng với hai từ "Nữ Thần"này.
Đã thoát khỏi phạm vi con người, hoàn mỹ thành thần rồi!
Trong một khách điếm bình thường, thế nhưng lại xuất hiện ba vị tuyệt thế mỹ nữ, phong hoa tuyệt đại, chim sa cá lặn. Sự ngạc nhiên và ngoài ý muốn trong lòng Dương Kiếm Thư và Phương Thốn quả thực không có từ ngữ nào có thể hình dung được cả.
Các nàng là ai?
Tại sao lại xuất hiện ở trong khách điếm.
Cái khách điếm này có tài đức gì, tại sao có thể có sắc đẹp tuyệt trần như vậy?
Như như ta có thể theo đuổi thành công, vậy cuộc đời này chẳng còn gì hối tiếc nữa rồi!
Các loại ý niệm chuyển động không ngừng trong lòng Dương Kiếm Thư và Phương Thốn, thật lâu không cách nào bình ổn.
Trong lòng Dương Kiếm Thư hiện lên một tia nghi ngờ.
Khách điếm có khách hàng, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Tưởng là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì?
Nhưng giọng của nàng thật hay.
Cũng không biết có thể theo đuổi được không?
Nghĩ tới đây, Dương Kiếm Thư lập tức tự tin sửa sang lại vạt áo của mình vạt áo của mình, sau đó vẻ mặt ưu nhã đi tới trước mặt Ðát Kỷ.
"Vị này..."
Hắn đang muốn đến gần Đát Kỷ thì bất ngờ nghe thấy người đàn ông đẹp trai, trẻ tuổi ở bên cạnh lạnh nhạt nói với hắn một câu: "Cút."
Lời mà Dương Kiếm Thư muốn nói lập tức bị chặn lại trong trong cổ họng, khiến gương mặt hắn đỏ bừng, trong lòng lộ ra vẻ tức giận không thôi.
Một chủ khách điếm nhỏ nhoi mà lại dám bảo ta cút!
Có còn vương pháp không?
Có còn luật pháp không?
So sánh với sự tức giận của Dương Kiếm Thư, ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Uơng cũng chỉ còn lại sự sợ hãi mà thôi.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Lý Nguyên lộ ra vẻ giận dữ.
Phải biết rằng, đây chính là sự tồn tại có thể ép buộc thánh nhân.
Đế vương giận dữ, là có thể khiến hàng trăm vạn thây người nằm xuống, sự tức giận mãnh mẽ như vậy vậy thì nguy to rồi?
Nếu như giận chó đánh mèo đến bọn họ, chẳng phải sẽ chết oan sao?
Vì vậy nhất định không thể để cho Dương Kiếm Thư đi tìm đường chết liên lụy đến bản thân.
Dương Kiếm Thư đang muốn ra tay dạy dỗ chủ khách điếm không biết trời cao đất rộng này một trận thì ngay vào lúc này, chỉ thấy vẻ mặt khẩn trương bối rối của ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Uơng đi đến bên cạnh Dương Kiếm Thư, vội vàng kéo tay Dương Kiếm Thư, bịt miệng Dương Kiếm Thư lại sau đó hết sức lo lắng nói xin lỗi Lý Nguyên: "Ông chủ bớt giận, ông chủ bớt giận."
"Đầu hắn toàn bã đậu."
"Bọn ta sẽ dẫn hắn cút ngay."
Dương Kiếm Thư thấy mấy người Lư Khán Sơn vậy mà lại nói hắn bã đậu, trong lòng càng giận không thể nuốt.
Hắn muốn giãy dụa, ngay vào lúc này, ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Uơng đã không nói câu gì, vội vàng túm lấy lưng quần Dương Kiếm Thư kéo hắn ném thẳng ra khỏi khách điếm.
Khiến Phương Thốn ở bên cạnh thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
Không rõ Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Uơng phát điên cái gì, thế nhưng lại ê ngại với chưởng quỹ và tiểu nhị của một khách điếm như vậy?
Không nhìn ra, ba người còn là một đám Thánh mẫu à?
Lại nói, lấy thái độ của bọn họ vừa nãy khi lừa ta, bọn họ cũng không thể nào là Thánh Mẫu?
Trong đó rốt cuộc có nội tình gì?
Sau khi rời khỏi khách điếm, Dương Kiếm Thư rốt cuộc cũng thoát khỏi đôi tay già nua bịt miệng hắn của Lư Khán Sơn, cùng với hai tay trói gô hắn của Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Uơng, lại lần nữa khôi phục tự do.
“Các ngươi đây là ý gì? Ta cần một lời giải thích.”
Vẻ mặt Dương Kiếm Thư lạnh nhạt ba người nhìn Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Mộc Thạch Nhân nói rằng nếu họ không cho hắn một lời giải thích, thì hắn sẽ động thủ.
Mộc Thạch Nhân thản nhiên nói: “Ngươi không biết sao, vừa rồi bọn ta đã cứu ngươi một mạng đó?”
Dương Kiếm Thư cười lạnh đáp: “Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn các ngươi sao?”
Cung Vị Ương: “Ngươi thực sự nên cám ơn bọn ta.”
Đôi mắt của Dương Kiếm Thư ngày càng trở nên thờ ơ: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám động thủ sao?”
Phương Thốn thấy Dương Kiếm Thư thực sự đã nổi cơn tức giận, liền vội vàng ra mặt hòa giải và thuyết phục Dương Kiếm Thư: “Trước tiên vẫn nên nghe bọn họ giải thích nguyên nhân một chút đi, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy.”
Hắn nhìn Lư Khán Sơn: “Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như các ngươi rất sợ mấy người trong khách điếm này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận