Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2259 - Đầy những lời vô lý!

Ngay cả Thánh Nhân cũng dám thầm trào phúng, đúng là quá cuồng vọng.
Đổng Trọng Thư thấy dáng vẻ phẫn nộ của Chu Hi, mặt âm trầm nói: “Ngươi biết tại sao hiện tại lại phẫn nộ như vậy chưa? Chỉ là ngươi chỉ nhìn tên sách, nội dung bên trong còn tà ác hơn. Nếu ngươi xem, chỉ sợ tức đến mức nổ phổi.”
Chu Hi nghe vậy, vội vàng mở ‘Luận ngữ’ trong tay ra.
Hắn vốn không xem theo trình tự, mà là tùy tiện lật một trang.
Chỉ thấy trang này viết: “Thủy tác dõng giả, kỳ vô hậu hồ.”
Đương nhiên Chu Hi hiểu rõ ý của những lời này.
Ý là, người đầu tiên làm ra tượng gỗ để tuẫn táng, người đó đáng tuyệt hậu chăng?
Điều này đại diện cho tư tưởng nhân từ của Thánh Nhân.
Chu Hi nhìn quyển ‘Luận ngữ’ này giải thích: “Ý của câu này là chủ mưu của chuyện này đã bị ta đánh cho tuyệt hậu.”
Phụt!
Nhìn thấy lời giải thích vớ vẩn như thế, lúc này Chu Hi tức giận đến thổi râu trừng mắt, sắc mặt tái mét.
Hắn hét lên giận dữ: “Là ai đang giải thích lung tung lời nói của Thánh Nhân vậy? Quả thực hoang đường đến cực điểm, thái quá đến cực điểm, Thánh Nhân nhân từ vô địch, sao có thể đánh người đến tuyệt hậu? Giải thích vô lý như vậy, tại sao có người xuất bản sách chứ? Lẽ nào những người này đều là người không học vẫn không nghề nghiệp sao?”
Chu Hi thật sự rất tức giận.
Hắn cảm thấy Nho giáo gặp phải tam tai rồi.
Đổng Trọng Thư buồn bã nói: “Quyển sách này đều chứa những lời nói hoang đường, xuyên tạc tà thuyết như vậy.”
Chu Hi nhẫn nhịn cơn giận dữ trong lòng, tiếp tục nhìn xuống: “Ba mươi tuổi tự lập, ba mươi người mới có thể khiến ta đứng lên đánh.
Bốn mươi tuổi không bị mê hoặc, bốn mươi người dám tới tìm ta, khiến ta rất nghi hoặc?
Năm mươi tuổi hiểu được mệnh trời, năm mươi người đánh với ta, ta sẽ khiến bọn họ biết cái gì là trời! Cái gì là mệnh!
Sáu mươi tuổi đối đãi các loại ngôn luận một cách chính xác, sáu mươi người mới có thể khiến ta tát thuận tay.
Bảy mươi tuổi có thể làm theo lòng mình, không vượt quá khuôn phép, bảy mươi người mới có thể khiến ta đánh nhau, không cần lo lắng phá hỏng quy củ!
Càng xem, sắc mặt Chu Hi càng âm trầm, càng khó coi.
Cuối cùng, sắc mặt Chu Hi âm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước.
“Đúng là to gan đến cực điểm, to gan đến cực điểm.”
“Vậy mà lại xuyên tạc hết học thuyết của Thánh Nhân.”
“Cố ý xuyên tạc ý của Thánh Nhân, là muốn làm gì?”
Chu Hi vừa lật xem, vừa phẫn nộ hét lớn.
Cuối cùng, xem chưa đến một phần mười, Chu Hi thật sự không xem nổi nữa.
Hắn cảm thấy, nếu mình tiếp tục xem thì chắc chắn sẽ tức chết tại chỗ.
Đúng là người viết quyển sách này quá xấu, đã biến tất cả tư tưởng nhân ái của ‘Luận ngữ’ thành tư tưởng bạo lực.
Chu Hi nắm chặt ‘Luận ngữ’ trong tay, hỏi Đổng Trọng Thư: “Quyển sách này rốt cuộc là ai viết? Nên xử trí cực hình!”
Đổng Trọng Thư nói: “Quyển sách này cụ thể là ai viết, ta còn chưa điều tra rõ ràng. Nhưng ta phái người điều tra thì biết được quyển sách này là thư cục của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ xuất bản, bởi vậy chắc chắn chuyện này có liên quan đến bọn họ.”
“Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ! Hóa ra là bọn họ!”
Chu Hi cắn răng nói: “Bình thường bọn họ đối nghịch với Nho học chúng ta, còn cực lực phản đối đề xuất đưa Nho học vào thi cử. Vốn ta nể tình bọn họ là hạng nữ lưu, không muốn so đo với bọn họ, không ngờ bọn họ ngày càng táo tợn, lần này lại công nhiên xuyên tạc Thánh học Nho môn, đúng là không thể tha thứ.”
Đổng Trọng Thư trầm giọng nói: “Đám người Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ luôn đối nghịch với chúng ta, tất nhiên chúng ta không thể tha cho bọn họ, nhưng…”
Hắn chuyển giọng điệu, nói: “Việc cấp bách hiện tại vẫn là nên nghĩ cách giải quyết vấn đề tiêu cực mà quyển ‘Luận ngữ’ mang đến, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Chu Hi nghi hoặc nói:
“Quyển sách này tuy đại nghịch bất đạo, nhưng nếu nói nó có thể tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng nổi thì quá nghiêm trọng rồi đó? Đây chỉ là một quyển tà thuyết vô lý không có logic, ngoại trừ ghét bỏ chúng ta ra thì có thể tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với sự phát triển của Nho giáo chứ?”
Đổng Trọng Thư trịnh trọng nói: “Ngươi tuyệt đối không được xem thường ảnh hưởng của quyển sách này. Quyển sách này mới ra chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà đã rất thịnh hành trên thị trường, rất nhiều người đều phong quyển ‘Luận ngữ’ này làm kỳ thư, từ đó tôn sùng đến cực điểm. Thế cho nên quyển sách này đã bán cháy hàng.”
“Điều này lại có liên quan gì?”
Chu Hi vẫn không rõ tại sao Đổng Trọng Thư lại coi trọng lời nói hoang đường này như vậy.
Đổng Trọng Thư nhẫn nại giải thích: “Ngươi cũng biết, hiện giờ rất nhiều người chỉ biết ‘Luận ngữ’ nhưng không biết ‘Luận ngữ’, thậm chí sau khi xem ‘Luận ngữ’, còn cảm thấy ý của ‘Luận ngữ’ chính là ý giải thích trong ‘Luận ngữ’, từ đó xem Thánh học Nho môn chúng ta trở thành bang quy của xã đoàn.”
Nghe đến đó, sắc mặt Chu Hi rốt cục cũng trở nên nghiêm túc.
Lại xem Thánh học Nho môn trở thành bang quy xã hội?
Hắn lỳ vậy sao?
Kém mười vạn tám ngàn dặm đó có hiểu không?
Phải biết rằng, mục đích của Nho học bọn ta là muốn để Quân Vương lấy Nho học trị quốc!
Bang quy xã đoàn?
Chu Hi có loại xúc động muốn hộc máu.
Đổng Trọng Thư tiếp tục nói: “Nếu để sự việc tiếp tục phát triển như thế này, chúng ta còn quảng bá Nho học như thế nào nữa? Người đời đâu còn sinh ra lòng kính sợ đối với Luân ngữ? Đây không phải là hủy hoại cơ nghiệp Nho giáo của chúng ta thì là gì?”
Nghe Đổng Trọng Thư giải thích, Chu Hi không khỏi hít sâu một hơi.
Lúc này hắn mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc này.
Chu Hi quyết định: “Chúng ta phải nghĩ cách cấm ‘Luận ngữ’ bán ra trên thị trường, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Đổng Trọng Thư gật đầu nói: “Quả thật là phải cấm ‘Luận ngữ’ lưu truyền, nhưng nên cấm chế như thế nào cũng là một vấn đề. Quyển sách này là thư cục của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ bọn họ xuất bản, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý yêu cầu của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận