Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1503 - Sự sợ hãi của Pháp Hải

Mà mấy trưởng lão này, đều là mấy người có ý định đầu hàng trong tộc.
“Mấy vị trưởng lão, các ngươi không bảo vệ trận kỳ, đến đây gặp ta vì chuyện gì?”
Bạch Ngọc Tảo hỏi mấy trưởng lão.
“Tộc trưởng, nghe nói Kình Thiên Đại Đế gửi một bức thư đến?”
Một lão phụ nhân hoa lệ bộ dạng sáu bảy chục tuổi hành lễ với với Bạch Ngọc Tảo, bèn không kịp chờ đợi hỏi.
Bạch Ngọc Tảo gật đầu nói: “Quả thực có chuyện này.”
“Trong thư nói gì?”
Lão phụ nhân lại hỏi.
Bạch Ngọc Tảo hờ hững nói: “Chỉ là mấy lời để vũ nhục ta, khuyên ta đầu hàng thôi.”
Lão phụ nhân do dự một hồi, vẫn mở miệng nói: “Tộc trưởng, ta cảm thấy, đề nghị của Kình Thiên Đại Đế, vẫn có thể suy xét lại.”
Bạch Ngọc Tảo nghe vậy, chân mày không khỏi cau lại, trong lòng có chút không vui.
Nàng đang muốn nói gì đó, đã thấy một vị trưởng lão đầu tóc bạc trắng, nhưng da thịt lại giống như thiếu nữ bên cạnh cũng mở lời nói: “Đúng vậy, tộc trưởng, dù sao chuyện này liên quan tới tính mạng hơn trăm vạn người của tộc Giao Nhân, không thể không suy nghĩ cẩn thận.”
Lại có một nữ tử tóc xanh lên tiếng nói: “Bây giờ Nhâm Thủy đại trận tràn ngập nguy cơ, tuỳ thời đều có thể bị công phá, chúng ta phải nghĩ đường lui cho tộc Giao Nhân.”
Bạch Ngọc Tảo lạnh lùng nói: “Không phải ta đã từng nói rồi sao? Bạch Lăng đã ra ngoài tìm tuyệt thế đại năng cứu viện, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm một chút, nhất định không sao hết.”
“Nhưng tuyệt thế đại năng đâu dễ tìm như vậy? Nước xa không cứu được lửa gần!”
Trên mặt lão phụ nhân tràn đầy vẻ lo âu nồng đậm.
Bạch Ngọc Tảo: “Ta và Bạch Lăng đã từng quen biết một tuyệt thế đại năng, chỉ cần có thể mời được hắn, nguy cơ của tộc Giao Nhân trong chớp mắt là có thể giải trừ.”
“Kình Thiên Đại Đế thực lực khủng bố tuyệt luân, e rằng chỉ có Thánh Nhân tới mới có thể địch nổi, chẳng lẽ tộc trưởng quen biết Thánh Nhân sao?”
Thiếu nữ tóc trắng không cho là đúng nói.
Trong miệng nàng, đã không hề có chiến ý.
Bạch Ngọc Tảo ung dung nói: “Đại năng đó, lợi hại hơn Thánh Nhân nhiều.”
Mấy trưởng lão liếc mắt nhìn nhau.
Cảm thấy tộc trưởng có phải áp lực quá lớn, điên rồi không?
Cho nên bắt đầu nói mê sảng?
Dù sao, người nào, có thể lợi hại hơn cả Thánh Nhân?
Cho dù có loại người này, tộc trưởng sao lại có thể quen biết được?
Lui một vạn bước, cho dù tộc trưởng quen biết, nhưng làm sao mời được tồn tại chí cao vô thượng như vậy?
Nữ tử tóc xanh dò xét nhìn Bạch Ngọc Tảo, thành khẩn nói: “Tộc trưởng, ta cảm thấy, cách làm bây giờ là ổn thỏa nhất, vẫn là tạm thời quy thuận Kình Thiên Đại Đế, như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng toàn tộc Giao Nhân.”
“Đúng vậy.”
Lão phụ nhân đồng tình gật đầu nói: “Lúc trước Kình Thiên Đại Đế đối đãi với những Thuỷ tộc dựa vào địa thế hiểm trở ngoan cố chống lại, thủ đoạn cực kỳ thảm liệt. Những Thuỷ tộc phản kháng, nếu không bị chém giết, nếu không bị biếm thành nô lệ, thì là vĩnh viễn bị người nô dịch. Tộc Giao Nhân chúng ta không thể rơi vào nông nỗi đó!”
Tuy rằng, Bạch Ngọc Tảo ở trong tộc Giao Nhân, có địa vị nói một không hai.
Nhưng đối mặt với lời đầu hàng của mọi người, tuy nàng không vừa lòng, nhưng cũng không nói ra được lời khiển trách.
Dù sao, những trưởng lão này đều có tu vi Đại La Kim Tiên, cho dù Nhâm Thủy đại trận bị công phá, nhưng chỉ cần không phải Hổ Sát tự mình xuất thủ đối phó với bọn họ, bọn họ cũng có cơ hội chạy trốn.
Bọn họ đầu hàng, không phải là vì bản thân, mà là vì suy nghĩ cho tính mạng của người toàn tộc.
Bạch Ngọc Tảo suy nghĩ, thở dài, nói: “Chờ một chút đi, chờ Bạch Lăng, cũng để ta suy nghĩ cẩn thận.”
Nàng không trực tiếp từ chối, mà là dùng kế hoãn binh.
Chỉ hy vọng Bạch Lăng có thể thành công mang Lý Nguyên hoặc Đát Kỷ đến đây cứu viện trước khi trận pháp tan biến.
Lão phụ nhân: “Còn xin tộc trưởng nhanh quyết định, nếu không chờ trận pháp vừa vỡ, tất cả đều đã muộn!”
Nói xong, mấy trưởng lão bèn lo lắng buồn phiền rời đi.
Bạch Ngọc Tảo nhìn bóng lưng mấy trưởng lão rời đi, trên mặt tràn đầy lo âu sâu sắc.
Bạch Lăng, ngươi nhất định phải mời được Đát Kỷ hoặc Lý tiền bối!
Sinh tử tồn vong của tộc Giao Nhân, toàn bộ nhờ vào ngươi!
Cách Nhâm Thủy đại trận không xa, trong nước biển cuộn trào mãnh liệt.
Đứng sừng sững một cung điện thủy tinh di động rộng lớn.
Nơi này, chính là nơi Kình Thiên Đại Đế nghỉ ngơi.
Trong sân nhỏ trang trí xa hoa tại hậu viện Thủy Tinh cung, một cự nhân mười trượng cao lớn vạm vỡ, vóc người khôi ngô, mũi thô miệng rộng, đang đao to búa lớn ngồi trên một chiếc ghế dựa san hô.
Tướng mạo cự nhân, cực kỳ dữ tợn.
Nhưng bên người lại được hơn mười mỹ nữ thướt tha quyến rũ lượn lờ vây quanh.
Những mỹ nữ này hoặc xoa bóp đấm vai cho cự nhân, hoặc đút cự nhân ăn trái cây, hoặc rúc vào trong lòng cự nhân, hết sức lấy lòng.
Mà cự nhân cũng mang vẻ mặt thích thú.
Cự nhân này, đúng là Kình Thiên Đại Đế -- Hổ Sát, người gần đây danh chấn vực ngoại Đông Hải.
Lúc Hổ Sát đang hưởng thụ mỹ nữ hầu hạ, một tổng binh Ngạc Đà mặc trọng giáp, đột nhiên đi vào sân, quỳ một chân trên đất, bẩm báo với Hổ Sát: “Kình Thiên Đại Đế, thư chiêu hàng đã gửi đi một giờ, nhưng tộc Giao Nhân vẫn chưa hồi âm.”
Hổ Sát nghe vậy, mắt không khỏi hơi nửa híp, lại khó nén hàn quang trong đó.
“Vốn dĩ, trẫm thấy tộc Giao Nhân có thể chống lại đến bây giờ, mà tất cả đều là hạng nữ lưu, có chút tiếc tài, nên mới chuẩn bị khoan hồng độ lượng. Không nghĩ tới Bạch Ngọc Tảo lại cô phụ ý tốt của trẫm. Nếu đã không biết tốt xấu như thế, vậy tộc Giao Nhân, cũng không cần tồn tại nữa.”
Cái miệng rộng của Hổ Sát, vẫn luôn mở đến hai tai, lúc nói chuyện, lộ ra hàm răng như răng cưa, tỏ vẻ kinh người không thôi.
Hắn từ trên ngai vàng san hô đứng lên, hùng vĩ như một ngọn núi đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Những tiểu mỹ nhân vốn rúc vào trên người hắn, sôi nổi cung kính lui sang một bên.
Hắn bước từng bước lớn ra khỏi Thủy Tinh cung, đi tới trước Nhâm Thủy đại trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận