Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1926 - Yêu Nguyệt khiếp sợ

Yêu Nguyệt thấy Lý Nguyên rời đi thì vội vàng đuổi theo phía sau: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lý Nguyên vừa đi vừa thuận miệng đáp: “Về khách điếm nghỉ ngơi.”
Yêu Nguyệt hỏi: “Ngươi thật sự không muốn làm nam cung chủ của Di Hoa cung sao?”
Lý Nguyên: “Thật sự không muốn.”
Yêu Nguyệt: “…”
“Nên biết trước đây chưa từng có ai dám từ chối ta đâu đấy.”
Trong giọng Yêu Nguyệt lờ mờ lộ vẻ uy hiếp.
Lý Nguyên lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Không phải Giang Phong đã từ chối ngươi đấy sao?”
Ặc!
Yêu Nguyệt ngạc nhiên há hốc mồm.
Có thế nào nàng cũng không ngờ tới, vậy mà lại từ trong miệng Lý Nguyên nghe được hai chữ “Giang Phong.” Sao hắn lại biết Giang Phong chứ?
Hắn còn biết Giang Phong đã từ chối ta nữa.
Theo lý thuyết thì có lẽ người biết việc này không tới mấy người cơ mà, không đúng sao?
Chẳng lẽ hắn vốn là vì Giang Phong nên lúc này mới từ chối ta.
Trong mắt Liên Tinh ở bên cạnh cũng đầy vẻ bất ngờ.
Nàng không ngờ Lý Nguyên lại biết chuyện của Giang phong.
Việc này… thú vị!
“Sao ngươi biết Giang Phong?”
Yêu Nguyệt rấtnhanh đã ổn định lại cảm xúc, nàng tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Chuyện mà ta biết còn có rất nhiều.”
Yêu Nguyệt: “Ví dụ như?”
Lý Nguyên: “Ví dụ như ngươi đây, tính cách bẩm sinh bị khiếm khuyết, không thể nhìn nổi người khác tốt đẹp hơn ngươi.”
Yêu Nguyệt và Liên Tinh nghe đến đây, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nhưng Liên Tinh là vẻ khiếp sợ.
Ánh mắt nàng nhìn Lý Nguyên đầy vẻ “gan thật lớn”.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người dám ở ngay trước mặt nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy với tỷ tỷ của nàng.
Đây, đây quả thật là tự tìm đường chết mà!
Sao người này lại không không ngoan như thế?
Còn Yêu Nguyệt thì lại tái mặt.
Ánh mắt nhìn Lý Nguyên tựa như hàn băng vạn năm, rét lạnh thấu xương.
Lý Nguyên thế này là đang đụng vào vảy ngược của nàng!
Nhưng Lý Nguyên lại giống như không hề đếm xỉa đến vẻ mặt Yêu Nguyệt, hắn tự mình nói tiếp: “Ví dụ như ngươi đã từng táy máy tay chân trên linh đan của muội muội ngươi, cố ý hại chân nàng trở nên tàn tật. Ví dụ như ngươi đã từng thu một vị đệ tử Nhị Châu, nhưng bởi vì mặt mũi nàng ta xinh đẹp hơn ngươi, kết quả bị ngươi tìm cớ đánh vào luân hồi.”
“Đủ rồi!”
Yêu Nguyệt quát lên một tiếng, dứt khoát cắt ngang lời kể của Lý Nguyên.
Nàng không biết nếu như để cho Lý Nguyên nói thêm lát nữa thì Lý Nguyên sẽ nói ra bao nhiêu chuyện khiến nàng khó chịu.
Rốt cuộc hắn là ai?
Sao lại biết những bí mật này?
Phải biết, chuyện của muội muội và Nhị Châu, nàng đều chưa từng nói với ai cơ mà!
Yêu Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Nguyên, trong mắt có vẻ tức giận, cũng có vẻ bàng hoàng.
Nàng đã không còn coi Lý Nguyên như một cái bình hoa tuyệt đẹp nữa.
Người này cơ bản không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng của nàng vậy.
Giờ phút này tâm trạng Liên Tinh đang vô cùng đờ đẫn, cảm thấy chua xót khó hiểu.
Lần đầu tiên nàng biết, chân mình tàn tật lại là do tỷ tỷ cố ý gây nên. Đây là thật sao?
Tỷ tỷ thật sự có thể làm ra chuyện nhẫn tâm với ta như vậy sao?
Liên Tinh không muốn tin vào sự thật tàn khốc này.
Nàng cảm thấy, tuy tỷ tỷ làm việc ngang ngược, luôn không cho phép bất kỳ kẻ nào phản bác ý nghĩ của mình. Nhưng đây chỉ là với thuộc hạ và người ngoài mà thôi, Yêu Nguyệt đối đãi với muội muội ruột nàng đây cũng rất tốt.
Liên Tinh không muốn tin tưởng tỷ tỷ ruột của mình lại nhẫn tâm đến như vậy.
Phải biết, lúc trước khi nàng vì tẩu hỏa nhập ma nên dẫn tới hai chân tàn tật chỉ mới mười ba tuổi mà thôi. Tỷ tỷ cũng mới mười lăm tuổi.
Nhỏ như vậy, sao tỷ tỷ có thể tàn nhẫn như vậy được chứ?
Có điều Liên Tinh lại nhớ đến tính cách tỷ tỷ, cộng thêm biểu cảm thẹn quá hóa giận của tỷ tỷ lúc này. Trong lòng nàng không khỏi trùm lên một tầng bóng ma tâm lý.
Chẳng lẽ Lý Nguyên nói đúng, tính cách tỷ tỷ bẩm sinh có khiếm khuyết, không nhìn nổi người khác tốt đẹp hơn nàng sao?
“Tỷ tỷ, lời hắn nói đều là thật sao?”
Liên Tinh hỏi Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt đương nhiên là thề thốt phủ nhận: “Sao có thể có chuyện này được chứ? Ngươi không nên nghe hắn nói năng bậy bạ. Một người ngoài như hắn thì có thể biết được cái gì?”
Liên Tinh cắn môi, không biết có nên tin tưởng tỷ tỷ hay không…
Trên mặt Lý Nguyên đầy vẻ dửng dưng. Hắn tiếp tục đi về phía trước, cũng không định giải thích cái gì.
Yêu Nguyệt thấy Lý Nguyên khiến nàng phải khó chịu như vậy nhưng lại làm như không có chuyện gì xảy ra, muốn rời đi thì tỏ ra rất bất mãn.
Nàng đi theo bên cạnh Lý Nguyên, mặt không cảm xúc nói với Lý Nguyên: “Ngươi cố ý châm ngòi tình cảm tỷ muội chúng ta, chẳng lẽ định cứ rời đi như vậy hay sao?”
Lý Nguyên vừa đi vừa hờ hững hỏi ngược lại: “Cố ý châm ngòi à? Chứ không phải ta đây ăn ngay nói thật sao?”
Giọng điệu Tô Nguyệt u ám nói: “Ngươi vô lễ với ta như vậy, chẳng lẽ không sợ ta gây bất lợi cho ngươi sao? Ngươi sẽ không cho rằng tính tình của ta rất dễ chịu đấy chứ?”
Tuy Lý Nguyên đã khiến nàng lần đầu tiên thật sự động lòng, nhưng Lý Nguyên biết bí mật mà nàng không muốn cho người khác biết. Hơn nữa hắn còn mấy lần làm nàng khó chịu. Yêu Nguyệt đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lý Nguyên như vậy.
Cho dù là người đã khiến nàng động lòng thì cũng không thể xúc phạm nàng.
Yêu Nguyệt đã hạ quyết tâm, chuẩn bị ra tay dạy dỗ nam nhân không biết trời cao đất rộng này một phen.
Nàng muốn để hắn biết được, hắn đến cùng đã đắc tội tồn tại kinh khủng cỡ nào.
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Ngươi còn chưa có năng lực đó đâu.”
Yêu Nguyệt mỉm cười, tựa như ánh nắng nở rộ trên bầu trời.
Nàng đường đường là đại cung chủ của Di Hoa cung, đã sớm là tồn tại Thái Ất Kim Tiên, vậy mà lại bị một Địa Tiên kỳ nói không có năng lực.
Thử hỏi, trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn chuyện này hay không?
Nhưng ngay lúc Yêu Nguyệt đang chuẩn bị ra tay thì nàng bỗng thấy Lý Nguyên đã đi thẳng vào một cái khách điếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận