Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 391 - Khổng Tuyên, sau này ngươi chính là anh ruột của ta! (2)

Chỉ thấy trán hắn hiện ra ba vạch đen, vẻ mặt tức giận nói: “Tiểu tử ngươi thật sự là quá cuồng vọng, nếu ngươi biết ta là nhân vật của một lượng kiếp trước, chẳng lẽ ngươi không đoán ra, tu vi của ta cao hơn ngươi nhiều, ta gọi ngươi là ca còn không đủ tư cách.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không quan tâm tu vi ngươi cao tới đâu, dù sao nếu như ngươi gọi ta là ca, trong lòng ta từ chối.”
Khổng Tuyên: “...”
Hắn không biết nên nói gì cho phải.
Tên tu sĩ Địa Tiên kỳ cũng quá tự đại.
Chẳng qua cũng vô cùng thú vị, trước kia hắn đã gặp vô số tu sĩ, nhưng chưa từng thấy người thú vị như vậy.
“Ngươi yên tâm, cho dù trời sập xuống, ta không gọi ngươi là ca.”
Khổng Tuyên nói xong, lập tức uống một hơi cạn sạch Tử Trúc Dịch trong chén: “Hức.
Tử Trúc Dịch của tửu lâu này tinh khiết và thơm tỏa xung quanh, vị cũ vô tận, quả thực uống ngon hơn Quỳnh Tương Ngọc Dịch của Tây Vương Mẫu.
Còn thức ăn, trước kia cho tới bây giờ ta không nghĩ thức ăn lại có thể ăn ngon như vậy.
Có thể phát minh những thứ thức ăn và rượu ngon, thật sự là thiên tài tuyệt thế.”
Vừa nói, Khổng Tuyên vội vàng gắp một miếng sườn xào chua ngọt bắt đầu ăn, lộ vẻ mặt say mê: “Ừ, thật là ăn rất ngon.”
Uống rượu ngon, ăn thức ăn ngon, cuộc sống như thế là được... không đổi cho thần tiên.
“Đúng rồi, ta còn không biết tên của ngươi đấy, ngươi tên là gì?”
Khổng Tuyên nhớ tới cái gì, hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Lý Nguyên.”
Khổng Tuyên gật đầu, hắn vừa ăn thức ăn ngon, vừa tùy ý tán gẫu nói: “Ngươi là người tu hành sư thừa ở đâu?”
Lý Nguyên vừa ăn vừa đáp: “Nơi nào dễ chơi thì tu hành ở nơi đó.
Không có sư thừa.”
Khổng Tuyên nghe vậy, vẻ mặt lập tức khinh bỉ nói: “Khó trách ngươi thân là Tiên thiên đạo thai, tu vi lại thấp như vậy, thì ra là ngay cả sư thừa không có.”
Hắn thấy dáng vẻ Lý Nguyên khoác lác, còn nói không có thói quen làm ca ca người khác, còn tưởng Lý Nguyên có địa vị bao nhiêu, không nghĩ tới là tán tu.
Hắn đột nhiên nghĩ đến khiến Lý Nguyên cúi đầu chú ý, không khỏi hào sảng nói: “Nếu ngươi bằng lòng gọi ta một tiếng huynh trưởng, ta tiện tay cho ngươi mấy bộ công pháp, bảo đảm cho ngươi ích lợi vô cùng.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta không muốn bái sư là bởi vì không có ai có tư cách làm sư phụ ta.
Hơn nữa, bản thân ngươi còn không có một bộ công pháp đầy đủ, còn không biết xấu hổ cho ta.”
Khổng Tuyên trợn ánh mắt cực kỳ xem thường: “Ha hả, nếu ta có thể có tự tin như ngươi thì tốt.”
Chẳng qua, trong lòng hắn lại âm thầm kinh ngạc không thôi.
Bởi vì công pháp của tộc Phượng Hoàng và linh căn của hắn không phù hợp, thế nên quả thật hắn không có một bộ công pháp tu luyện hoàn chỉnh cho bản thân.
Còn nhớ lúc trước Lý Nguyên nói chính xác chuyện hắn sống một lượng kiếp, Khổng Tuyên không khỏi càng tò mò với Lý Nguyên.
Hắn phát hiện, hình như Lý Nguyên không hề chỉ là Địa Tiên kỳ bình thường đơn giản.
Thậm chí, hắn không biết Lý Nguyên nhìn ra tu vi trên người hắn như thế nào, bởi vì hắn thu khí tức, một Địa Tiên kỳ, tuyệt đối không nhìn ra sơ hở.
Nghĩ tới những chỗ nghi ngờ, Khổng Tuyên lập tức tò mò hỏi Lý Nguyên: “Đến tột cùng là sao ngươi biết ta sống một lượng kiếp, còn cả chuyện công pháp nữa.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ta biết chút thuật suy tính, vừa nhìn mặt ngươi đã biết.”
Khổng Tuyên nghe vậy, không khỏi mở to hai mắt nhìn, lộ vẻ ngoài ý muốn không thôi.
Một Địa Tiên kỳ biết thuật suy tính, thuật suy tính có thể lợi hại thế nào chứ. Hơn nữa ngày hôm nay, thiên cơ hỗn loạn, căn bản không thể suy tính. Trong lòng Khổng Tuyên càng nhiều nghi ngờ.
Hắn thử hỏi Lý Nguyên: “Ngươi đã có thuật suy tính, vậy ngươi suy tính cho ta xem, tu vi ta là gì?”
Lý Nguyên ăn trứng muối, đâu không ngẩng lên nói: “Chuẩn Thánh sơ kỳ.”
Xoạch! Cằm Khổng Tuyên rớt xuống.
Hắn không nghĩ tới Lý Nguyên thật sự biết.
Đây thật sự là hắn tính ra ư? Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nén khiếp sợ trong lòng, lại hỏi: “Vậy ngươi có thể suy tính lai lịch của ta không?”
Lý Nguyên: “Con của Nguyên Phượng, khổng tước của trời đất.”
Bùm! Khổng Tuyên không nhịn được, trực tiếp tuột xuống từ trên ghế.
Vẻ mặt ngây người như phỗng.
Phải biết rằng, hôm nay tộc Phượng Hoàng sớm đã suy thoái, từ sau khi sinh không lâu, hắn rời khỏi Bất Tử hỏa sơn, vì vậy cả hồng hoang, ngoài Thánh Nhân ra, sợ rằng không ai có thể biết lai lịch của hắn.
Hắn hoàn toàn không ngờ đến, Lý Nguyên lại rõ ràng lai lịch của hắn như vậy.
Đây cũng quá không hợp lẽ thường! Khổng Tuyên không khỏi lạnh sống lưng, chỉ cảm giác tất cả bí mật của mình bị nhìn xuyên thấu.
Rốt cuộc hắn là ai? Hắn thật sự là một Địa Tiên kỳ sao?
Một lát sau, Khổng Tuyên mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Hắn vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, hoảng sợ hỏi: “Sao ngươi biết?”
Lý Nguyên thản nhiên liếc mắt nhìn Khổng Tuyên: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta biết chút thuật suy tính.”
Khổng Tuyên dựng lông nói: “Nhưng hôm nay không phải là ở bên trong lượng kiếp, không thể suy tính sao? Hơn nữa, cho dù có thể suy tính, một Địa Tiên kỳ như ngươi, sao có thể suy tính chuyện của ta, cho dù Phục Hy không làm được!”
Lý Nguyên thuận miệng nói: “Rõ ràng Phục Hy kém ta.”
Khóe miệng Khổng Tuyên giật giật, dáng vẻ vô lực phun tào.
Hắn phát hiện, con người Lý Nguyên thật sự chính là thích khoác lác.
Phục Hy là cao thủ suy tính đệ nhất được thiên hạ công nhận, lại còn không bằng ngươi, ngươi cho rằng ngươi là Thánh Nhân à? Chỉ là chỗ thần kỳ trên người Lý Nguyên lại khiến Khổng Tuyên không biết nên giải thích thế nào.
Quái, thật sự là quá kỳ quái.
Hắn lại đánh giá tu vi Lý Nguyên một chút, đúng là Địa Tiên kỳ: “Ngươi không phải là đệ tử Thánh Nhân sao?”
Khổng Tuyên nghi ngờ nhìn Lý Nguyên.
Ngoài khả năng này, hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Lý Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Haizz, ngươi, lỗ tai có bệnh.”
Trán Khổng Tuyên tối sầm, tức giận nói: “Sao lỗ tai ta có bệnh?”
Lý Nguyên nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, không ai có tư cách làm sư phụ ta, tại sao ta có thể là đệ tử của Thánh Nhân?”
“Ba!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận