Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1414 - Da đầu Liễu Phàm muốn rạn nứt!

Chuẩn Đề đạo nhân nói một mạch hết một canh giờ, vẫn chưa nói hết.
Tiếp Dẫn đạo nhân giành chủ đề, nói tiếp: “Lý tiền bối là người xuất chúng nhất mà ta từng gặp, bất kể là phẩm hạnh, tướng mạo, tu vi không ai có thể sánh được. Hắn cao lãnh kiêu ngạo, chững chạc tự chủ lại còn trạch tâm nhân hậu. Hắn ít khi xuất, xa hoa nhưng khiến vạn người ái mộ.”
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng nói hết một canh giờ và cũng chưa nói hết.
Liễu Phàm nghe đến choáng hết cả đầu.
Sự tâng bốc này thật khiến người ta buồn nôn!
Thấy Tiếp Dẫn còn muốn nói tiếp nữa, Liễu Phàm nhanh chóng bảo hắn dừng lại.
“Này, đừng, ý của các ngươi đã được biểu đạt vô cùng rõ ràng, không cần nói nữa.”
Tiếp Dẫn nghe vậy, lúc này mới dừng lại.
Có điều nhìn vẻ mặt của hắn, hình như còn nói chưa đã?
Liễu Phàm hỏi tiếp: “Các ngươi có rõ thực lực của Lý tiền bối mạnh như thế nào không?”
Chuẩn Đề đạo nhân lắc đầu: “Cơ bản là không thể đo lường được.”
Tiếp Dẫn đạo nhân: “Ngay cả khi ra tay với Đại Đạo thì Lý tiền bối cũng chỉ cần búng tay một cái là có thể trấn áp được.”
“Ra tay với Đại Đạo?”
Liễu Phàm không khỏi cao giọng, sắc mặt vô cùng khiếp sợ.
“Hắn đã từng giao thủ với Đại Đạo sao?”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Kia hoàn toàn không thể gọi là giao thủ vì Lý tiền bối chỉ vừa động ý niệm và giơ tay ngón tay lên thì Đại Đạo đã mất hết sức phản kháng rồi.”
Liễu Phàm thấy như mình đang nghe Thiên Thư vậy, nội tâm đầu rung động và khó tin.
Nếu thật như Chuẩn Đề nói thì vị Lý tiền bối kia cũng quá thần đi?
Chỉ mới giơ ngón tay lên mà Đại Đạo đã hoàn toàn mất sức phản kháng rồi, thực lực của hắn sao có thể vượt xa Đại Đạo vậy chứ?
Muốn vượt qua hắn xem ra có hơi khó!
Với lại trong lời nói của Chuẩn Đề còn tiết lộ thêm một tin nữa, chính là trong Hồng Hoang thật ra còn có Đại Đạo.
Ta lại tưởng rằng mình đã là vô địch ở Hồng Hoang.
Hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Liễu Phàm đảo mắt, trong mắt hiện lên tinh quang tựa như một ngôi sao, Liễu Phàm nhíu mày.
Hắn nghe thấy từ xa có người nhắc đến tên của mình.
Trong tâm khẽ động, thần thức của Liễu Phàm liền xuyên qua thời gian và không gian, trực tiếp lao đến nơi đầu nguồn phát ra tin tức kia.
Đây là đoàn người của Hạo Thiên.
Bọn họ đang trên đường quay về Thiên Đình.
Mọi người đang câu được câu chăng nói về chuyện của Liễu Phàm.
“May mà hôm nay có Nữ hoàng Tiên đường, không thì e rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn bị vây ở Minh Sơn tự rồi.”
Trương Ngọc Cầm cảm khái nói.
“Đúng vậy, pháp sư Liễu Phàm kia vậy mà lại là Thiên Đạo đại viên mãn cực phách, chặc…nếu không phải Lý tiền bối ra tay thì còn ai có thể làm đối thủ của hắn?”
Na Tra phụ họa nói.
Trương Bách Nhẫn kinh ngạc nói: “Vị pháp sư Liễu phàm kia là Thiên Đạo đạo viễn mãn sao? Ngươi chắc chứ?”
Hạo Thiên, Dao Trì, Trương Khai Thái bên này tất cả đều trợn tròn hai mắt, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Trương Ngọc Yên: “Đây là Nữ hoàng Tiên đường nói, đương nhiên không thể giả rồi.”
“Không ngờ, tu vi lai cao như vậy!”
Hạo Thiên lẩm bẩm.
“Còn hơn cả tu vi của sư phụ.”
Dao Trì bùi ngùi nói.
“Tu vi cao như thế, mà mỗi ngày đều đi quét rác, không biết đây là cái sở thích gì!”
Trương Bách Nhẫn vừa xúc động vừa cảm thấy kỳ quái.
Trương Ngọc Mị giải thích: “Nữ hoàng Tiên đường nói, sở dĩ Liễu phàm pháp sư quét rác là vì thông qua quét rác hắn có thể tu luyện.”
“Quét rác, tu luyện? Hai cái này liên quan tới nhau à?”
Trương Bách Nhẫn vẻ mặt ngơ ngác.
Hạo Thiên và Dao Trì cũng ngơ luôn.
Chỉ có Trương Khai Thái là trong mắt hiện lên tinh quang.
Quét rác, tu luyện, sao có chút giống năng lực của ta vậy?
Không lẽ, lão tăng quét rác kia cũng có hệ thống?
Nghĩ đến khả năng này, Trương Khai Thái không khỏi rùng mình.

Liễu Phàm nghe được trò chuyện của họ, trong lòng không khỏi khiếp sợ, da đầu như muốn nứt ra.
Hắn không ngờ rằng đám người kia vậy mà lại biết rõ chuyện hắn có thể thông qua quét rác mà tu luyện.
Bọn họ nói rằng là Nữ hoàng Tiên đường cho họ biết chuyện này.
Nữ hoàng Tiên đường chắc chắn là do nghe phụ thân của nàng nói.
Nếu Lý tiền bối biến rõ chuyện hắn quét rác tu luyện, vậy hắn có biết trong người ta có hệ thống không?
Hắn có biết, hồn ta xuyên qua thế giới này không?
Nghĩ tới việc bí mật mình giấu kín nhất có khả năng bị phát hiện, Liễu phàm không khỏi sinh ra một cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Hắn rốt cuộc có biết những bí mật này của ta không?
Xem ra, ta phải nhanh chóng đến Trường An bái phỏng Lý tiền bối, thăm dò một chút!
Trong lòng Liễu Phàm âm thầm hạ quyết tâm.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề bỗng nhiên thấy sắc mặt của Liễu Phàm biến đổi liên tục, không nhịn được âm thầm liếc nhau một cái, ai cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn bị làm sao thế?
Thành Đông thành Trường An.
Nơi có một quán trọ cách đó không xa.
Có một quán trà ba tầng.
Bên trong quán trà.
Lý Nguyên và một lão giả hơn bảy mươi tuổi ngồi ở vị trí cửa sổ lầu hai, vừa nghe người dưới lầu kể chuyện, vừa xem cờ vây.
Người kể chuyện nói về câu chuyện hảo hán hàng yêu bắt ma, còn có tài tử giai nhân, nói thăng trầm, hấp dẫn, giống như đúc.
Khiến khách thưởng trà xung quanh nghe đến say sưa, nhìn không chớp mắt.
Lý Nguyên vừa nhàn nhã uống trà, vừa nghe kể chuyện dưới lầu, ngẫu nhiên hạ xuống một quân cờ.
Mà bạn chơi cờ ngồi đối diện Lý Nguyên lại không nhàn nhã như vậy.
Chỉ thấy hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ trên bàn, chau mày, hoàn toàn bất chấp náo nhiệt bên ngoài.
Lão giả này tên là Tô Mạc Già.
Là bạn cờ gần đây lúc Lý Nguyên thưởng trà ở Cự Hâm trà lâu gặp được.
Bình thường, là người phàm, không có gì đặc biệt.
Tô Mạc Già tự xưng là kỳ vương, thắng khắp Cự Hâm trà lâu không có địch thủ.
Kết quả thời gian trước hắn chơi một ván với Lý Nguyên, sau đó không buông Lý Nguyên.
Rảnh rỗi thì tới tìm Lý Nguyên chơi cờ, nói nhất định phải thắng lại.
Đương nhiên, kết quả không có gì thay đổi.
Cho đến nay, Tô Mạc Già vẫn chưa thể thắng Lý Nguyên một ván.
Tục ngữ nói nói khoác, chính là nói Tô Mạc Già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận