Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 733 - Trông xấu xí không phải lỗi của ngươi

Tiểu Tê Tử vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ, ngũ quan sáng sủa, trên người mặc giáp hoàng kim, và một ông già với vóc người mảnh khảnh, dáng vẻ gầy nhom lúc này đang bay trên bầu trời bỗng dừng lại trên không trung trong sân, đôi mắt không ngừng đánh giá bốn phía xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nữ Bạt nhìn thấy hai người sắc mặt không khỏi có sự thay đổi.
Cơ thể của nàng lập tức lại biến thành tình trạng cương thi, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm hai người.
Nhưng mà, rõ ràng Nữ Bạt đứng ở trong sân nhưng hai người phía trước cứ như bị mù vậy, nhìn trái ngó phải, nhưng lại không nhìn thấy Nữ Bạt.
Vẻ mặt của Nữ Bạt tỏ ra nghi ngờ?
Sao bọn họ lại không thấy mình nhỉ?
Mắt của Tướng Thần và Hậu Khanh không mù đến nỗi vậy chứ?
“Nàng ta đi đâu rồi?” Vẻ mặt của ông lão gầy nhom tràn đầy nghi ngờ.
“Nàng bị chúng ta làm bị thương, chắc không chạy được xa đâu, chúng ta chia nhau ra tìm ở quanh đây. Nhất định phải tìm được nàng ta, đây là cơ hội hiếm có để giết chết nàng ta, lấy được phồn phách của Thi Hống.” Người đàn ông mặc giáp hoàng kim nói.
Ông lão gầy nhom gật đầu, bay đi theo bầu trời trên sân.
Người đàn ông mặc giáp hoàng kim quét mắt nhìn bốn phía xung quanh cũng từ một bên khác mà bay đi.
Nữ Bạt nhìn Tướng Thần và Hậu Khanh bay đi lại nhìn về Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
“Sao bọn họ không nhìn thấy ta?”
Lý Nguyên: “Ngươi có thể biến thành hình khác rồi nói chuyện với bọn ta không? Dọa bạn nhỏ rồi kìa.”
Nữ Bạt không nói thêm gì, lại biến trở về thành một mỹ nữ cao gầy lãnh diễm bình thường.
Tiểu Tê Tử thở phào một hơi, nàng nhìn về phía phụ thân nói: “Cuối cùng con cũng biết, vì sao phụ thân lại nói thẩm mỹ của con còn cần phải nâng cao rồi.”
Khóe miệng Nữ Bạt giật giật: “Làm trò như vậy trước mặt người khác, nhận xét vẻ ngoài của người khác, thì hay lắm sao?”
Tiểu Tê Tử nghe vậy tức khắc liền lộ ra biểu cảm áy náy: “Xin lỗi, trông xấu xí không phải lỗi của ngươi, thật ra chỉ cần tâm hồn đẹp là được rồi.”
Tức khắc Nữ Bạt có một loại cảm giác xúc động muốn thổ huyết.
Đả kích người quá đi!
Với lại, ta xấu chỗ nào?
Nàng không nhịn được mà giải thích: “Thật ra dáng vẻ bây giờ chính là khuôn mặt thật của ta, dáng vẻ vừa nãy là dáng vẻ sau khi ta bị linh hồn Thi Hống thú nhiễm bẩn. Nếu như ta và con người ngầm đấu đá sẽ biến thành dáng vẻ vừa nãy.”
Tiểu Tê Tử nói với vẻ đáng tiếc: “Không thể trị liệu sao?”
Nữ Bạt: “Trừ khi ta có thể dung hợp hoàn toàn linh hồn và thể xác của Thi Hống thú, như vậy thì ta hoàn toàn không cần chịu sự hạn chế của cương thi nữa.”
Tiểu Tê Tử: “Vậy sao người không mau dung hợp đi?”
Nữ Bạt trợn mắt liếc nhìn Tiểu Tê Tử một cái, cảm giác ngữ khí của Tiểu Tê Tử cứ đơn giản như là uống nước vậy.
“Bởi vì linh hồn và thể xác của Thi Hống thú ở trên cơ thể của người khác, thực lựa của mỗi người bọn chúng đều không kém ta đâu.”
Tiểu Tê Tử nói một cách thoải mái: “Vậy ngươi đi cầu xin phụ thân ta đi, phụ thân ta chắc chắc có cách để giúp ngươi giải trừ hạn chế quái quỷ gì đó.”
Nếu như là trước đây, Nữ Bạt chắc chắn sẽ cho rằng Tiểu Tê Tư đang khoác lác.
Nhưng sau khi đã trải qua vụ việc cây vải, nàng đã sinh ra nghi ngờ với thực lực của Lý Nguyên.
Nàng nhìn Lý Nguyên và hỏi: “Hai người vừa nãy, sao lại không nhìn thấy ta?”
Lý Nguyên: “Bởi vì bọn chúng chưa nộp tiền phòng.”
Chưa nộp tiền phòng đương nhiên không thể giống như Nữ Bạt, có thể bay vào không trung trong sân nhưng sẽ không phát hiện ra tình hình bên trong sân.
Nghe thấy lý do này, biểu cảm của Nữ Bạt không khỏi ngây ra một lúc. Dễ nhận thấy là đã vượt ngoài dự đoán của nàng rồi.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nữ Bạt nhìn Lý Nguyên không chớp mắt.
“Cây vải kia, là Hỗn Độn Linh Căn sao?”
“Còn có, cái ghế trong phòng là Tiên thiên linh bảo sao? Tại sao Vạn Cổ Thi Diễm của ta đốt cũng không hỏng?”
Tiểu Tê Tử đột nhiên giơ bàn tay nhỏ đầy thịt của mình lên: “Ờm... Ngươi không về trị liệu vết thương trên người ngươi trước sao?”
Chỉ nhìn thấy trên người Nữ Bạt có không ít vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, mặc dù không có máu tươi chảy ra nhưng nhìn vào vẫn dọa người.
Nữ Bạt bình tĩnh nói: “Không sao, mấy vết thương nhỏ này chưa lấy được mạng của ta đâu.”
Nàng vẫn nhìn Lý Nguyên không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời của Lý Nguyên.
Lý Nguyên đón nhận ánh mắt của Nữ Bạt, thản nhiên nói: “Họ Lý tên Nguyên, là Hỗn Độn Linh Căn, không phải Tiên thiên linh bảo. Còn có câu hỏi nào không?”
Nữ Bạt nhíu chặt chân mày:
“Sao có thể không phải Tiên thiên linh bảo chứ? Nếu như không phải Tiên thiên linh bảo vậy sao Vạn Cổ Thi Diễm của ta lại đốt không hỏng?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Bởi vì nó là Hỗn độn linh bảo.”
Răng rắc!
Nữ Bạt đột nhiên nghe thấy âm thanh da đầu của mình nứt ra.
Nàng cũng không biết nên lộ ra biểu cảm gì nữa.
Hỗn độn linh bảo?
Sao có thể chứ?
Đó không phải là một cái ghế sao?
Ghế Hỗn độn linh bảo, ngay cả Đạo Tổ cũng chưa chắc đã có cái mông to như vậy nhỉ?
Nữ Bạt cảm thấy thế giới quan đều bị phá vỡ rồi.
Tiểu Tê Tử ở bên cạnh nghe chẳng hiểu gì cả, cái gì mà Hỗn Độn Linh Căn, Hỗn độn linh bảo, dáng vẻ rất phức tạp, nàng không hiểu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Bạt, chắc là rất lợi hại nhỉ? Đồ phụ thân làm, đương nhiên là lợi hại rồi!
Tiểu Tê Tư đối với phụ thân của mình tràn đầy sự tự tin không có gì có thể diễn tả.
Qua một lúc lâu, Nữ Bạt lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc. Nàng suy nghĩ, nói với Lý Nguyên: “Ờm... ngươi tính không chính xác.”
“Cái gì không chính xác?”
Tiểu Tê Tử hiếu kỳ hỏi.
Nữ Bạt: “Phụ thân ngươi không phải nói là Tương Thần và Doanh Câu ở trong thành Trường An, Hậu Khanh ở Hoàng Lăng sao? Nhưng Tướng Thần và Hậu Khanh đều ở trong Hoàng Lăng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận