Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 208 - Huynh đệ Khuê Ngưu của ta sẽ báo thù cho ta!

Ngọc Yên nhìn thấy núi giả dị thạch trong trang viên được làm vô cùng khéo léo, cây ăn quả cổ thụ u ám xanh thẳm, hồ nước lá sen mềm mại hiện ra màu xanh biếc, dù trông không xa hoa như ngọc điêu khắc ở Thiên cung, nhưng lại tĩnh mịch trang nhã hơn so với Thiên cung, còn có thêm một tia khí tức sinh hoạt, trong lòng không khỏi thầm ưa thích.
Ngay lúc Ngọc Yên âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh thì một tuyệt thế giai nhân thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành đột nhiên bước ra từ trong một gian phòng.
Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt thế của giai nhân, Ngọc Yên không khỏi chấn động tinh thần, vậy mà lại sinh ra lòng mặc cảm tự ti.
Trước đây, nàng cảm thấy dung mạo của mình dù không tính là thiên hạ vô song, nhưng cũng tự nhận là đoan trang tú lệ, phong tư thiều tuyệt.
Trong số mấy tỷ muội ở Thiên cung, dung mạo của nàng được tính là nổi bật.
Nhưng so với nữ tử trước mắt thì nàng cảm thấy mình giống như là một nha hoàn.
Ngay cả Hằng Nga tiên tử được công nhận là đẹp nhất so với giai nhân
trước mắt này cũng thua một phần.
Nữ tử này là ai vậy? Sao nhân gian lại có giai nhân xinh đẹp như vậy? Lẽ nào là thê tử của Lý Nguyên? Xinh đẹp như vậy, nhất định là như thế! Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng Ngọc Yên lại chua xót.
“Công tử.”
Thược Dược hành lễ với Lý Nguyên.
Lý Nguyên dặn dò Thược Dược: “Ngươi đi chuẩn bị một gian phòng cho Ngọc Yên cô nương, nàng sẽ ở lại nơi này một thời gian.”
“Nô tỳ biết rồi.”
Thược Dược gật đầu, lập tức đi dọn dẹp phòng cho Ngọc Yên.
Nô tỳ? Mỹ nữ tuyệt thế hoa nhường nguyệt thẹn này lại là nha hoàn của Lý Nguyên? Ngọc Yên có chút ngây ngốc.
“Đây là nha hoàn của ngươi sao?”
Nàng không thể tin hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Ngọc Yên nhất thời không biết nên nói gì mới ổn.
Chuyện này cũng phí của trời quá rồi, còn xa xỉ hơn cả phụ vương.
Hiện tại, nàng đã hoàn toàn tin rằng Lý Nguyên quả thật không phải cố ý nhìn trộm bảy tỷ muội bọn họ.
Có nha hoàn xinh đẹp như vậy, sao Lý Nguyên để ý đến bọn ta nữa, Ngọc Yên lập tức có chút tự ti và nản lòng.
Chỉ chốc lát sau, Ngọc Yên được Thược Dược dẫn đến một căn phòng.
Căn phòng được bố trí rất cổ xưa.
Các loại đồ dùng bên trong không nhiễm một hạt bụi.
Bên trong bình hoa trên bàn giữa căn phòng còn cắm một đóa bách hợp ướt át kiều diễm, trên cánh hoa còn nhỏ xuống mấy giọt sương óng ánh, là mới hái xuống.
Ngọc Yên vừa nhìn lướt qua hoàn cảnh bên trong căn phòng đã rất thích.
“Cảm ơn ngươi, khiến ngươi hao tâm rồi.”
Ngọc Yên cảm kích nói với Thược Dược.
Thược Dược mỉm cười: “Ngươi hãy nghĩ ngơi đi, ta đi trước.”
Sau khi Thược Dược rời đi, một mình Ngọc Yên ngồi trên ghế.
Nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, nàng vẫn cảm giác như mơ, có chút không chân thực.
Ngây ngốc một lúc, Ngọc Yên chuẩn bị bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Chỉ là nàng phát hiện trong phòng vốn không có bồ đoàn, chỉ có giường, gối và chăn.
Nhìn những vật phẩm này, trong lòng Ngọc Yên không khỏi lộ ra tia hoài niệm.
Từ khi nàng và mấy tỷ muội được phụ vương đón lên Thiên Đình, trở thành công chúa của Thiên Đình, sau khi tiếp xúc với phương pháp tu luyện thì chưa ngủ qua giường nữa.
“Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, có chút mệt rồi, hay là đêm nay không tu luyện nữa, nghĩ ngơi một lúc vậy.”
Ngọc Yên tìm cho bản thân một cái cớ, lập tức chui vào trong chăn.
“Hả, gối và chăn này cũng quá mềm mại rồi.”
Ngọc Yên cảm nhận được chăn mềm mại như mây, cả người dường như đều chìm trong chăn, không chút cảm giác lực độ, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nàng chưởng quản dệt vải ở Thiên cung, được xưng là Chức Nữ, Thiên y được tạo ra chính là bảo vật tiên gia, nhưng dù là Thiên y không mềm mại thoải mái như chiếc chăn ở trên người nàng.
Nàng vội vàng ngồi dậy, tò mò thăm dò chiếc chăn này.
Vừa nhìn, Ngọc Yên lập tức phát hiện rất nhiều điểm thần kỳ.
Có thể nói nàng đối với các loại nguyên liệu tạo ra y phục hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng lại không nhìn ra chiếc chăn này dùng sợi tơ gì dệt thành.
Cho dù nàng phóng thần thức dò xét thì thần thức lại không xuyên qua chiếc chăn mỏng này được.
Nàng dùng sức kéo chăn, nhưng cho dù nàng dùng toàn bộ pháp lực, đừng nói là kéo rách chăn, mà ngay cả hình thái của chăn không bị biến dạng.
Ngọc Yên thoáng ngây ra.
Nhìn chăn trong tay ngây ngốc, ánh mắt mờ mịt một mảng.
Mặc dù tu vi của nàng không cao, nhưng nếu như dùng toàn bộ pháp lực, một ngọn núi cũng có thể phá dễ dàng.
Đây đâu phải là chăn, ha, hoàn toàn chính là pháp bảo cực phẩm, cấp phẩm còn cao hơn cả Thiên y vô số lần.
“Rốt cuộc Lý Nguyên là ai? Tại sao ngay cả chăn cũng là pháp bảo?”
“Dù là Thiên cung không xa xỉ như vậy!”
Ngọc Yên phát hiện, càng ngày nàng càng không nhìn thấu Lý Nguyên.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến gì đó, vội vàng sờ lên y phục trên người.
Nàng kỹ lưỡng kiểm tra y phục này một lượt.
Càng kiểm tra, trong lòng nàng càng rung động không thôi.
Nàng phát hiện y phục trên người nàng không phải là vật phàm.
Không những xé không rách, hơn nữa nàng dùng hỏa diễm đốt, dùng đao băng cắt, thậm chí là dùng kim đâm, sau cùng khiến cho đầu đổ mồ hôi, nhưng hoàn toàn không thể nào để lại một dấu vết trên y phục.
Bộ y phục trông bình thường, không chút tỏa sáng, vậy mà lại quý giá hơn tảo hà vũ y trước đây nàng mặc nhiều.
Ngọc Yên hoàn toàn kinh ngạc, nàng cảm thấy thế giới quan của mình đã bị lật nghiêng mãnh liệt.
Đầu óc nhỏ làm thế nào cũng nghĩ không ra mọi thứ nhìn thấy trước mắt.
Chẳng phải Lý Nguyên là tu sĩ Địa Tiên kỳ sao? Sao hắn lại có pháp bảo quý giá như vậy? Hơn nữa còn tùy ý tặng cho ta! Cho dù là phụ vương không hào phóng với bọn ta như vậy! Ngọc Yên phát hiện Lý Nguyên càng ngày càng thần bí.
Mà nàng càng ngày càng trở nên tò mò về thân phận thật sự của Lý Nguyên.
“Rốt cuộc hắn là người thế nào?”
“Hắn tặng ta y phục quý giá như vậy, lẽ nào là thích ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận