Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1517 - Băng Băng tham gia nhóm trò chuyện Vạn giới!

“Sasaki đại nhân, cố lên nhé! Vì nhân loại, vì Xuất Vân quốc, ngày nhất định phải thắng đó!”
“Kiếm Thánh của Xuất Vân quốc của bọn ta chính là cực hạn mà nhân loại loại có thể chạm tới, là người đàn ông vượt trên cực hạn, có thể được Brynhilde Valkyrie lựa chọn đã chứng minh cho thực lực của ngài ấy!”
“Không nói tới những thứ khác, thực lực của Sasaki đại nhân chắc chắn lợi hơn hơn Lữ Bố Phụng Tiên, mặc kệ các ngươi nói gì, Sasaki đại nhân là người đại diện cho nhân loại đấu trận thứ ba là sự thật, không thể thay đổi được.”
Tất cả mọi người chỉ có thể chấp nhận.
Cũng thành kính cầu nguyện, Sasaki nhất định phải thắng!
Nếu không, nhân loại chính xác là thua ba trận liên tiếp.
Nếu lật ngược tình thế, dường như là không thể.
Băng Băng cũng thầm cầu nguyện trong lòng.
Tuy, nàng không thích Xuất Vân quốc, nơi bị trói buộc bbởi những tiểu tiết và không trượng nghĩa, nhưng nàng vẫn hy vọng Sasaki có thể giành chiến thắng.
Bởi vì, giờ phút này Sasaki không chỉ đại biểu cho Xuất Vân quốc mà còn đại biểu cho toàn nhân loại.
Vị thần chiến đấu với Sasaki cũng đã ra sân, chính là thần biển cả - anh trai thứ hai của Zeus.
Hắn được công nhận là người đàn ông hoàn hảo nhất trong Thần giới.
“Xong rồi, lần trước là Zeus, bây giờ là anh của Zeus, đây không phải chính là lạm dụng thần sao?"
“Sasaki vô vọng rồi!”
“Không chỉ Sasaki vô vọng, mà bất kỳ con người nào khác cũng sẽ không có hy vọng nếu chiến đấu với Poseidon. Dù sao thì đây cũng là vị thần có cấp bậc ngang với Zeus đó!”
“Đây hoàn toàn là gian lận! Nhân loại, làm sao có thể đánh bại thần linh?"
“Đúng vậy, sao không trực tiếp giết chết chung ta luôn đi, chơi trò quyết đấu không bình đẳng như thế này có ý nghĩa gì chứ?”
Cảm xúc tuyệt vọng lần nữa lan tràn trong lòng nhân loại.
Hầu như mỗi nhân loại đều ôm thái độ cực kỳ bi quan với tương lai.
Lúc này, trên khán phòng bên giác đấu trường nhân loại cũng đã lần nữa thay đổi một nhóm khán giả.
Trong những khán giả này có kiếm khách đỉnh cấp, nhẫn giả tuyệt thế của Xuất Vân quốc.
Như Miyamoto Musashi, Kato Danzo, Hattori Hanzo, Sarutobi Sasuke, Fuma Kotaro, vân vân.
Cũng có kiếm khách đỉnh cấp, hiệp đạo nổi tiếng của Đại Càn quốc và những quốc gia khác.
Như Kinh Kha, Tôn Châu, Cái Nhiếp, Trùng Đạt, Vương Việt, Bùi Mân, Công Tôn đại nương… Vua Arthur, Lancelot, Robin Hood, Dick Turpin, Edward Teach, Jessy James, Athos, Porthos...
Những kiếm khách, hiệp sĩ, nghĩa đạo đối với chuyện Sasaki lên sân khiêu chiến thần minh đều cực kỳ bất mãn, cảm thấy mình đâu có yếu hơn Sasaki, mình mới nên là đại biểu cho nhân loại, khiêu chiến thần minh.
“Lão bằng hữu, ta còn chờ chém ngươi dưới kiếm, ngươi đừng có để bị thần linh giết chết, khiến ta thất vọng đó!”
Miyamoto Musashi lẩm bẩm tự nói.
“Này, tên kia, ngươi có nắm chắc không đấy? Nếu như cảm thấy mình không có nắm chắc, Robin Hood ta có thể thay ngươi xuất chiến!”
Robin Hood lớn tiếng kêu lên.
“Ngươi cảm thấy kiếm khách Xuất Vân quốc này thực lực thế nào? Hắn có cơ hội chiến thắng thần linh không?”
Kinh Kha hỏi Cái Nhiếp bên cạnh.
Cái Nhiếp nhìn không chớp mắt Sasaki trên sân thi đâu, giọng nói không chút tình cảm nói: “Ở trên người hắn ta không nhìn thấy bất kỳ sơ hở nào, hắn đã đạt đến cảnh giới của kiếm đạo chí cao -- thiên nhân hợp nhất, kiếm của hắn, có thể trảm phá thương khung.”
Mắt Kinh Kha sáng lên: “Nói như vậy, kiếm khách của Xuất Vân quốc này, có thực lực giếtthần rồi hả?”
Cái Nhiếp: “Ta cảm nhận được năng lượng vô cùng vô tận ở trên người Poseidon, giống như nước biển toàn thế giới đang gầm thét, dường như có thể phá hủy thời gian luân hồi!”
Kinh Kha: “....”
Đối thoại của những kiếm khách hiệp sĩ này, được ống kính ghi lại rõ ràng, chiếu ra trước mắt toàn bộ nhân loại.
Mà bất kể người khác nghị luận thế nào, Sasaki trên giác đấu trường, trước sau vẫn hai tay ôm ngực, mặt không biểu cảm.
Không hề có một tia kích động, cũng không có một tia e ngại nào.
Thân thể và ý chí của hắn, lúc này đều đã biến thành một thanh kiếm sắc tuyệt thế.
Hễ là ai chắn trước mặt hắn, bất kể là người, hay là thần, hắn đều chém thành bột mịn.
“Chiến đấu với nhân loại đê tiện, vốn có tổn hại đến danh minh của thần, hy vọng ngươi đừng bị bại quá nhanh, nếu không thì không có lạc thú nữa!”
Poseidon ưu nhã hất qua mái tóc màu vàng trước trán, dùng giọng điệu ưu nhã không gì sánh được, vô cùng khinh miệt nói với Sasaki.
Sasaki lại không lên tiếng nói thêm gì, mấy câu nói mà thôi, làm sao có thể dao động kiếm tâm của hắn?
Poseidon thấy thế, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười: “Có chút thú vị.”
Theo Heimdall tuyên bố bắt đầu thi đấu, thân thể Sasaki rốt cuộc chuyển động.
Người thường, căn bản nhìn không rõ động tác của hắn, chỉ có thể nhìn thấy có vô số bạch quang từ trên người hắn nở rộ.
Bạch quang trong nháy mắt đã cắn nuốt Poseidon.
Bạch quang qua đi, hai bên Sasaki và Poseidon đã thay đổi vị trí, hai người đưa lưng về phía đối phương, vẫn không nhúc nhích...
Mà trong tay Sasaki, không biết từ lúc nào đã có hai thanh katana.
Tí tách!
Một giọt máu tươi màu vàng nhỏ xuống từ gò má Poseidon.
Poseidon dùng ngón tay lau máu tươi, vẽ ra một đường cầu vồng ở trên mặt.
Điều này làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm ưu mỹ.
Hắn ngửi máu tươi trên đầu ngón tay, khoé miệng lộ ra nụ cười: “Rất tốt, giết ngươi, ngược lại không có quá bẩn tay ta!”
Sasaki vẫn không nói chuyện, thân hình của hắn lại chợt động.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy bốn phương tám hướng, tất cả đều là bóng dáng Sasaki.
Kiếm khí tung hoành đan xen, tràn ngập cả giác đấu trường.
“Ầm!”
Một cây đinh ba hoàng kim đột ngột phá vỡ hư không, chặt đứt kiếm khí, hung hăng đâm về phía thân thể Sasaki.
Tuy rằng, Sasaki đúng lúc dùng song đao chặn lại đinh ba, song, thân thể của hắn, lại bị năng lượng cường đại bắn ra trên đinh ba, chấn đến liên tiếp lùi về sau.
Mặt đất, đều bị hai chân của hắn, rạch ra một đường vực thẳm thật dài.
Sasaki muốn vung ra công kích của đinh ba, song năng lượng trên đinh ba, như dời núi lấp biển trùng điệp không dứt, Sasaki hoàn toàn không hất đinh ba ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận