Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 744 - Tụ Bảo Bồn phát sáng rồi

Băng Thiên chắp tay, nói: “Bọn ta đều là hải ngoại nhân sĩ, nghe nói ở đây có ảo ảnh vô cùng kỳ lạ, vậy nên đặc biệt tới nhìn xem.”
Thấy Băng Thiên nói chuyện nhã nhặn, tướng trông thành cuối cùng không có sợ hãi như vậy nữa.
Sau đó, hắn chần chừ, rốt cuộc có nên để nhóm yêu quái nhày vào thành không? Cũng chưa từng có tiền lệ a!
Băng Thiên thấy tướng trông thành ngăn cản mình, hỏi một câu xong lại không nói gì nữa, liền bừng tỉnh móc từ trong túi ra một thỏi bạc, vứt cho tướng trông thành, nói: “Phí vào thành, ta hiểu.”
bọn họ lúc trước cũng đi qua Ngạo Lai Quốc, không ít nơi trong Ngạo Lai Quốc đều phải thu phí vào thành.
Tướng trông thành thấy Băng Thiên tuân thủ quy tắc, không có làm càn, trên người cũng không có biểu hiện ra quá nhiều thú tính, nghĩ đến mấy ngày trước nghe thấy lời Tôn Ngộ Không trên trời từng nói ‘Yêu mất đi thú tính liền thành người’, liền không tiếp tục xoắn xuýt nữa, mở ra thông đạo.
“Cái này trả lại ngươi.”
Tướng trông thành trả lại bạc cho Băng Thiên
“Đại Đường bọn ta là nước có lễ nghi, vào thành không cần thu phí. Còn có, sau khi vào thành cần tuân thủ pháp luật, không được tùy tiện hại người, làm xằng làm bậy. Bằng không Đại Đường quốc pháp vẫn sẽ như cũ áp dụng với các ngươi.”
Băng Thiên gật gật đầu, lập tức dẫn mọi người đi vào cái thành thị phồn hoa nhất Hồng Hoang này.
Đợi sau khi nhóm người Băng Thiên rời đi, quân sĩ trông thành vây lấy tướng trông thành vừa nói chuyện với Băng Thiên, vẻ mặt kích động.
“Vãi chưởng, Trình Cương, lợi hại ta, vậy mà lại có thể đĩnh đạc nói chuyện với yêu quái.”
“Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, còn cảnh cáo yêu quái một phen, quá lợi hại rồi.”
“Không làm mất mặt Đại Đường chúng ta.”
Vẻ mặt của tướng trông thành được gọi là Trình Cương cũng hưng phấn, chỉ cảm thấy vóc người của mình cũng rắn rỏi hơn nhiều.
Hắn chống lấy đai lưng của mình, đắc ý nói: “Yêu quái thì sao? Huyền Trang pháp sư đều có thể kết bạn đồng hành với Tôn Ngộ Không, ta chẳng qua chỉ là nói mấy câu với yêu quái, chuyện nhỏ í mà.”
Mấy người Băng Thiên, Ba Địa đi vào thành Trường An, nhìn thấy trong thành người đến người đi, mức độ phồn hoa vượt xa Ngao Lai Chư Quốc, không nhịn được mà hưng phấn không thôi, nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếm lạ.
Chẳng qua là, bách tính trong thành Trường An, vẫn chưa từng nhìn thấy yêu quái bằng khoảng cách gần như vậy, đột nhiên nhìn thấy có một nhóm yêu quái trên phố lắc lư giống như người thường, chỉ cảm thấy vừa kinh sợ vừa ngạc nhiên, một bên bị dọa đến mức cuống quít trốn tránh, một bên lại âm thầm quan sát không ngừng.
Thậm chí còn có tiểu hài tử nhìn thấy dáng vẻ của Băng Thiên, Ba Địa, vui mừng đến mức gọi Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Sau khi mấy người Băng Thiên đi dạo một vòng, liền quyết định tìm một khách điếm ở tạm, bọn họ hỏi mấy cái khách điếm liên tục, nhưng khách điếm đều không dám tiếp đãi. Sau đó, bọn họ liền tìm được ‘ Hữu Gian Khách Điếm’.
“Cái đó, Lão bản, bọn ta muốn ở trọ.”
Băng Thiên hơi thiếu tự tin mở miệng nói.
Hắn chỉ sợ bản thân lại bị từ chối.
Thành Trường An náo nhiệt thì náo nhiệt thật, nhưng mọi người gan lại quá nhỏ, nhìn thấy mấy yêu quái, giống như là nhìn thấy ôn dịch vậy không dám đến gần.
Chỉ mong là Lão bản cái khách điếm này, lá gan có thể lớn hơn chút.
Lý Nguyên thản nhiên nhìn nhị tướng Băng Ba một cái, sau đó chỉ lên bảng giá trên bục.
Mấy người Băng Thiên chịu sự ảnh hưởng của Tôn Ngộ Không, cũng biết chữ.
Hắn nhìn thấy bảng giá, vốn không cần trả giá, trực tiếp đặt trân châu trong suốt óng ánh lên bục.
“Chỗ này chắc là đủ rồi chứ?”
Băng Thiên hỏi. Hoa Quả Sơn ở cạnh biển, trân châu nhiều vô cùng.
Tiểu Tê Tử nhìn thấy trân châu, mắt lập tức liền biến thành ngôi sao nhỏ. Nàng nhanh chóng nhận lấy trân châu, vội vàng gật đầu nói: “Đủ rồi, đủ rồi, đủ cho các ngươi ở lại mười ngày nửa tháng.”
Lý Nguyên lấy xuống một chuỗi chìa khóa: “Phòng ở tầng hai, trên chìa khóa có số phòng tương ứng, tự mình đi lên đi.”
Thấy khách điếm này bằng lòng nhu nhận mình, mấy yêu Băng Thiên, Băng Ba không khỏi vui mừng khôn xiết, mấy người nhận lấy chìa khóa, liền chuẩn bị lên lầu.
“Điện thoại khi nào thì làm xong?”
Nữ Bạt hỏi Tiểu Tê Tử hai mắt sắp biến thành hình đồng tiền.
Về phần mấy yêu nhị tướng Băng Ba, nàng nhìn một cái liền không để trong lòng. Người có tu vi cao nhất trong đám người này, cũng chỉ mới là Huyền Tiên trung kỳ, không gợi lên được sự chú ý của nàng.
Tiểu Tê Tử nghe vậy, lúc này mới phản ứng lại: “Có ngay đây.”
Nói xong, nàng móc ra điện thoại của mình, sau đó vứt vào trong Tụ Bảo Bồn trên bục.
Tụ Bảo Bồn phát ra một vầng sáng, điện thoại trong bồn, liền biến thành hai cái.
Tiểu Tê Tử lấy điện thoại ra, đưa cho Nữ Bạt một cái: “Đây không phải là xong rồi sao? Cho ngươi một cái.....”
Nữ Bạt: “....”
Nàng nhìn thấy điện thoại trên tay, vẻ mặt mờ mịt.
Hóa ra, Tiểu Tê Tử nói chế tạo điện thoại đơn giản, là vì nguyên nhân này! Nàng vậy mà có một bảo vật có thể phục chế đồ vật.
Quả nhiên đơn giản.
Nhóm yêu tinh Băng Thiên, Băng Ba lúc này vẫn chưa lên lầu, đang ở trên bậc thang. Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy quá trình Tiểu Tê Tử phục chế điện thoại.
Vẻ mặt của từng người, còn chấn động nhiều hơn cả Nữ Bạt.
Chỉ thấy bọn họ há hốc mồm, mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ không thể tin được.
Trời đất, cái Ô Bồn không đáng để vào mắt này, vậy mà lại là một Linh Bảo?
Hơn nữa nhìn linh quang đạo văn mà Ô Bồn phát ra lúc trước, cấp bậc của Linh Bảo này rõ ràng không thấp.
Nhưng sao lại có người đêm Linh Bảo tùy tiện đặt trên bục như vậy chứ? Bọn họ không sợ người khác trộm mất bảo bối sao?
Mấy người này thật sự là mở khách điếm hay sao?
Một lát sau, mấy người Băng Thiên lúc này mới từ trong chấn động tỉnh táo lại.
Bọn họ không còn vội vàng lên lầu nữa, mà là tò mò đến trước Tụ Bảo Bồn, quan sát không ngừng Tụ Bảo Bồn.
“Lão bản nhỏ, đây là bảo bối gì vậy?”
Ba Địa nhìn Tụ Bảo Bồn, tò mò hỏi Tiểu Tê Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận