Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 892 - Một mình ta là một tộc

“Sư phụ, vị này chính là phụ vương của ta, tên là yêu sư Côn Bằng.”
Ma Côn lão tổ thản nhiên liếc mắt nhìn Côn Bằng, trong miệng vẫn đang không ngừng ăn động vật.
“Tiểu tử ngươi ngược lại không tệ, nhưng mà lại là tiên thiên dị dạng, nhưng cũng có nửa phần phong thái năm đó của ta.” Hắn tùy tiện thô lỗ nói với Côn Bằng, giọng điệu không chút khách khí.
Côn Bằng lão tổ nghe vậy, khóe miệng không khỏi tức giận đến co lại, trên mặt lóe lên vài phần không vừa ý.
Nghĩ hắn đường đường là yêu sư của Yêu tộc, cao thủ Chuẩn Thánh đại viên mãn, đứng dưới một yêu trên hàng vạn vạn yêu tộc, vậy mà bị người ta gọi là tiểu tử, còn nói hắn dị tật bẩm sinh. Điều này đối với hắn mà nói chính là sự xúc phạm.
Hơn nữa, còn nói chỉ có nửa phần phong thái của hắn lúc ban đầu, quả thực là quá kiêu căng, quá ngạo mạn rồi.
Cho dù là Thánh Nhân đang đứng trước mặt hắn cũng không ngạo mạn như vậy!
Có điều, Côn Bằng là người một lão luyện, trong lòng hắn mặc dù có chút tức giận với sự coi thường của đối phương, có điều vì nhìn không thấu tâm tư của đối phương, vì thế mà hắn nhẫn nhịn, không lập tức nổi giận.
Mà cúi đầu hỏi: “Côn Bằng tham kiến đạo hữu, không biết đạo hữu trước đây tu hành ở ngọn núi tiên nào, vì sao bổn tọa trước đây chưa từng gặp qua đạo hữu?”
Ma Côn lão tổ tiếp tục ăn thức ăn, thản nhiên nói: “Nơi ta tu hành ở trong Hỗn Độn, có nói thì ngươi cũng không biết.”
Côn Bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Nói như vậy, đạo hữu là người của Hỗn Độn ngoại vực?”
Ma Côn lão tổ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Ánh mắt của yêu sư Côn Bằng lấp lánh, nghi hoặc nói: “Đạo hữu cũng là Tuyệt Thế Đại Năng, một mình tu hành thông thiên triệt địa, vì sao còn khao khát chút đồ ăn ngon này?”
Ma Côn lão tổ nheo mắt nhìn Côn Bằng một cái, thản nhiên nói: “Vì thế nói ngươi dị tật bẩm sinh, không biết sự kỳ diệu của ăn uống. Đây là thôn phệ ma công, những thức ăn này đi vào trong cơ thể ta toàn bộ sẽ hóa thành linh lực, chuyển hóa thành pháp lực, dễ hơn nhiều so với ngươi ngồi thiền tu luyện.”
Sự phẫn nộ trong mắt của Côn Bằng càng tăng lên.
Con mọe ngươi mới dị tật, cả nhà ngươi đều dị tật!
Hắn tỏ ra không hài lòng nói với Ma Côn lão tổ: “Nhưng cách ăn của ngươi như vậy, chỉ sợ là chẳng bao lâu, tất cả Yêu tộc của cả Bắc Hải đều bị ngươi ăn sạch rồi.”
“Vậy thì đã sao?”
Ma Côn lão tổ không đồng ý nói.
Không để ý chút nào đến sự bất mãn của yêu sư Côn Bằng.
Côn Bằng thấy thái độ xem thường của đối phương, da mặt nhất thời tức đến run rẩy.
Thật là không thèm nể mặt này.
Hắn ở trên người Ma Côn lão tổ cảm nhận được sự thờ ơ vô cùng đối với sinh mệnh.
Mặc dù, hắn cũng không để ý đến sinh mệnh của người khác, nhưng Yêu tộc là gốc rễ xây dựng Yêu Quốc của hắn, tất nhiên không thể để Ma Côn lão tổ càn quấy như vậy.
Nếu không, đợi đối phương phá hoại hết Yêu tộc, vậy hàm tước yêu sư này của hắn không phải là trống rỗng sao?
“Những sinh linh này đều là gốc rễ của Yêu tộc bọn ta, ăn hết bọn chúng rồi thì Yêu tộc không phải là xong đời rồi sao?”
Côn Bằng nhẫn nại khuyên Ma Côn lão tổ.
Đối với tu sĩ cùng cấp có thể không ra tay thì cố gắng hết sức không ra tay.
“Ha ha ha.”
Không ngờ tới Ma Côn lão tổ nghe thấy lời khuyên của Côn Bằng đột nhiên cười lớn, tiếng cười chấn động khiến bầu không khí cũng run rẩy.
“Đạo hữu tại sao lại cười?”
Côn Bằng trầm giọng hỏi.
Hắn không che giấu sự phẫn nộ của chính mình.
Sao, lời ta nói buồn cười như vậy sao? Có thể cho ta chút tôn trọng tối thiểu được không?
Sau khi Ma Côn lão tổ cười đủ rồi, lúc này mới thu lại nụ cười, lắc đầu nói: “Tất nhiên là cảm thấy ý nghĩ của ngươi buồn cười rồi. Chỉ cần có thế làm cho thực lực của ta trở nên mạnh mẽ, nào quan tâm đến Yêu tộc, Nhân tộc cái gì? Một mình ta là một tộc!”
Yêu sư Côn Bằng cười lạnh nói: “Nhưng ta không thể ngồi nhìn ngươi ăn hết Yêu tộc.”
Ma Côn hài hước nhìn Côn Bằng một cái: “Ngươi muốn như thế nào?”
Yêu sư Côn Bằng trầm giọng nói: “Ta nói rồi, những sinh linh này đều là gốc rễ của Yêu tộc ta, đạo hữu nếu như bằng lòng tự mình rời khỏi Bắc Hải, đi đến nơi khác ăn, ta sẽ lấy lễ tặng, nếu không….”
“Nếu không thì sao?”
Ma Côn trầm mặc hỏi.
Yêu sư Côn Bằng thờ ơ đáp: “Nếu không, ta chỉ có thỉnh giáo một chút thần thông của đạo hữu.”
Hô!
Côn Bằng vừa nói xong, đột nhiên hắn cảm thấy trong phòng thổi một trận gió lốc.
Chỉ thấy mười mấy vạn sinh linh Yêu tộc bị mắc kẹt, không khống chế được mà bị gió lốc kéo cuộn vào trong miệng của Ma Côn lão tổ.
“Ta có thể khiến ngươi toại nguyện.”
Côn Bằng lão tổ thấy vậy liền vội vã bấm pháp quyết, thi triển ra một luồng gió bão quỳ thủy lớn như dải ngân hà, muốn dừng hành vi của Ma Côn lão tổ lại.
Tuy nhiên, gió bão quỳ thủy mà hắn thi triển vừa tiếp xúc với gió lốc, ngay lập tức bị vô số phong nhãn cắt thành bột mịn, căn bản không thể tách gió lốc kéo sinh linh đi.
Chỉ trong chốc lát, mười mấy vạn sinh linh Yêu tộc đã bị Ma Côn lão tổ nuốt vào trong miệng.
“Xoạch.”
Hắn nhai hai cái, mười mấy vạn sinh linh Yêu tộc cứ như vậy mà mất mạng. Côn Bằng lão tổ thấy vậy, sắc mặt lộ ra vẻ vô cùng khó coi.
Trong lòng đang âm thầm kinh sợ thực lực của đối phương.
Rầm!
Ma Côn lão tổ từ trên mặt đất đứng dậy, yêu sư Côn Bằng ở trước mặt đối phương thì giống như là một người lùn, bắt buộc phải ngước nhìn đối phương.
“Ngươi muốn ra tay với ta, còn non lắm.”
Ma Côn nhìn xuống Côn Bằng khinh thường nói.
Yêu sư Côn Bằng không nói gì nhiều.
Ai mạnh ai yếu không phải là dựa vào nói miệng, mà là bản lĩnh thực sự ở trên tay!
Chỉ thấy trong lòng hắn khẽ động, một lốc xoáy gió lớn tuyệt thế, tức khắc nâng lên ở xung quanh Ma Côn, bắt đầu điên cuồng thắt cổ Ma Côn.
“Ngươi biết khống chế gió lốc thì ta cũng biết.”
Hư không trong nháy mắt bị lốc xoáy gió lớn cắt ra, hình thành vô số mảnh vỡ không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận