Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1813 - Chẳng lẽ là bị lừa đá vào đầu

Đặc biệt là người nhà Tiết Bảo Thoa, mấy ngày nay bọn họ trọ ở trong khách điếm.
Bọn họ có cảm xúc sâu nhất đối với khách điếm.
Tuy rằng, tòa khách điếm này của Lý Nguyên quả thực thiết kế không tệ, nhưng tốt hơn khách điếm bình thường gấp mấy lần chứ?
Tại sao Tống Tân Dương thổi phồng thái quá như thế?
Nếu như là vì lấy lòng Lý Nguyên, vậy cũng quá mức rồi?
Tống Tân Dương thấy biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mọi người, trong lòng không khỏi âm thầm bật cười.
Hắn cũng không hề khoa trương.
Hắn chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Bởi vì tu vi của hắn càng cao, càng cảm nhận được sự khủng bố của Lý Nguyên.
Tuy rằng Tống Tân Dương biết, trong lòng mấy người Trùng Dương Tử nhất định tràn đầy nghi vấn.
Nhưng mà, hắn lại không tiếp tục giải thích.
Sở dĩ hắn tiết lộ ra một chút tin tức của Lý Nguyên cho ba người, là hy vọng ba người Võ Tam Tư, Trùng Dương Tử, Đạt Ma Lão Tổ, ngàn vạn lần chớ bởi vì tu vi của Lý Nguyên trông “thấp” mà không cẩn thận đắc tội Lý Nguyên.
Dù sao ba người này là khách nhân của hắn, hắn cũng không hy vọng ba người tìm đường chết.
Nếu như hắn nói tiếp chuyện của Lý Nguyên, đây chính là cố ý tiết lộ tin tức của Lý Nguyên, Tống Tân Dương đương nhiên sẽ không làm chuyện có khả năng khiến cho Lý Nguyên khó chịu.
Vì vậy, Tống Tân Dương không nói thêm gì, sau khi hắn cáo từ với Tô Thiển Ngữ và Lý Nguyên, liền vội vã rời khỏi quảng trường.
Bọn họ còn vội vàng đi nghênh đón khách khứa.
Hơn nữa, tính toán thời gian, con của bọn họ, cũng có thể phải nghênh đón công chúa trở về.
Sau khi phu thê Tống Tân Dương đi, tuy trong lòng Võ Tam Tư, Đạt Ma Lão Tổ, Trùng Dương Tử hết sức tò mò đối với thân phận của Lý Nguyên.
Chẳng qua, bọn họ thấy Lý Nguyên chuyên tâm xem biểu diễn, thái độ lãnh đạm với bọn họ, dường như không thích nói chuyện.
Bọn họ cũng không tiện tiếp tục lưu lại đây, đành phải trở về đình đài của mình. Nháy mắt, trong đình đài lớn này, cũng chỉ còn lại Lý Nguyên và gia đình Tiết Bàn.
Sự chú ý của Tiết Bàn giống như Lý Nguyên, lúc này đã đặt ở trên người Hồ Cơ thướt tha nhiều vẻ trên sân khấu.
Chỉ là, Lý Nguyên chú ý vũ đạo.
Mà Tiết Bàn chú ý lại là mỹ nhân.
“Má của ta ơi, những vũ nương này quá đẹp, mê người gấp trăm lần, không phải gấp một vạn lần so với những cái tên đầu bảng Thiên Hương lâu, nếu ta có thể lấy một người trong đó làm vợ, cả đời này cũng đáng.”
Tiết Bàn ngồi bên cạnh Lý Nguyên, hai mắt nhìn chằm chằm sân khấu, vẻ mặt cảm khái nói.
Lý Nguyên nghe thấy Tiết Bàn lại so sánh những vũ nương này với vũ nữ Thiên Hương lâu, không khỏi cười khổ một cái.
Những vũ nương này đều là nữ tử có tướng mạo và tài vũ kỹ xuất chúng nhất ở nhiều quốc gia trong thế giới động thiên.
Mỗi một vị, ở quốc gia của các nàng đều là một tồn tại truyền kỳ, vốn có khí chất đặc biệt khó có thể ngăn cản.
Tiết Bàn lại so sánh với vũ nữ Thiên Hương lâu, cái này, có thể so sánh sao?
Lý Nguyên và Tiết Bàn tân tân hữu vị xem biểu diễn, mà tâm tư của hai người Tiết Bảo Thoa và Tiết di, thế nào cũng không thể tập trung vào buổi biểu diễn.
Trong lòng các nàng lúc này vô cùng cảm khái.
Trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, những chuyện trải qua tạo thành chấn động quá mạnh mẽ cho các nàng.
Đến bây giờ các nàng vẫn không thể tiêu hóa xong.
Đặc biệt là, các nàng còn cảm nhận được, xung quanh có vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
Những ánh mắt này, có hiếu kỳ, có kinh ngạc, còn có hâm mộ.
Hiển nhiên là bởi vì các nàng đang đứng ở vị trí trung tâm trong đình đài.
Phải biết rằng, chủ nhân của những ánh mắt này đều là hào môn vọng tộc, thế gia tuyên cổ, người chủ sự danh môn đại phái.
Địa vị cao hơn Tiết gia rất nhiều.
Không nghĩ tới, có một ngày, bản thân cũng có thể làm cho những hào môn thế gia này hâm mộ và ngước nhìn.
Cảm giác giống như nằm mơ, rất không chân thực.
Mà hết thảy chuyện này, nguyên nhân đều là bởi vì Lý Nguyên.
Bằng không, sợ là chúng ta chỉ giống như khách khứa có địa vị thông thường, ngồi ở phía xa xa ngoài cùng, không hề có cảm giác tồn tại, không ai quan tâm.
Trong khi âm thầm đắc ý, trong lòng hai người Tiết di và Tiết Bảo Thoa cũng tràn đầy sầu lo.
Lần này là bởi vì Lý Nguyên, chúng ta mới có thể có được vinh dự này.
Nếu như tương lai rời khỏi Lý Nguyên, vậy không phải chúng ta lại mờ nhạt giữa công chúng sao?
Không, ta không muốn mờ nhạt.
Ta hy vọng có thể luôn luôn được người khác nhìn chăm chú, khiến người ta hâm mộ.
Hưởng thụ cảnh tượng nổi bật vạn chúng chú ý này, muốn hai người Tiết di và Tiết Bảo Thoa quay trở lại bình thường, khó chịu chẳng khác gì giết các nàng.
Phải nghĩ làm sao mới có thể tiếp tục được người khác chú ý?
Tiết Bảo Thoa và Tiết di đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên.
Các nàng hiểu, nguyện vọng trong lòng của các nàng, chỉ có nam nhân này mới có thể hoàn thành.
Nếu như, ta (nữ nhi) có thể gả cho Lý Nguyên, vẫn đứng ở bên cạnh hắn, vậy Tiết gia chúng ta hiển nhiên có thể vĩnh viễn được người ta chú ý, trở thành tiêu điểm toàn trường!
Ta phải tóm Lý Nguyên mới được!
Tiết Bảo Thoa âm thầm hạ quyết tâm!
Nàng chú ý tới trên bàn trà có đặt các loại đồ uống như trà thơm, rượu ngon, nước trái cây, nhất thời đứng dậy đi tới bên cạnh Lý Nguyên, dịu dàng hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, ở đây có nước trà, rượu ngon và nước trái cây, ngươi muốn uống cái gì, ta rót cho ngươi.”
Lý Nguyên lười biếng dựa vào ghế sofa, thưởng thức biểu diễn trên sân khấu, không quay đầu lại nói: “Không cần.”
Tuy rằng Lý Nguyên nói không cần, nhưng Tiết Bảo Thoa vẫn rót cho Lý Nguyên một chén trà thơm, đặt ở trên bàn bên cạnh Lý Nguyên.
“Ta rót cho ngươi một chén, ngươi muốn uống thì uống.”
Lý Nguyên không nói gì.
Tiết Bảo Thoa rất muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Lý Nguyên, nhưng nàng thấy thái độ lãnh đạm của Lý Nguyên với nàng, lại không biết tìm đề tài gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận