Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1771 - Tâm trí Triệu Tri Dịch rạn nứt

Hơn nữa khi ra tay lại còn khủng bố như vậy!
Khinh thường rồi!
Vô số ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Triệu Tri Dịch, hắn không chút do dự ra tay.
Chỉ thấy lòng bàn tay của hắn lật lại, trong tay lập tức xuất hiện một bảo kiếm tuyệt thế tỏa ra thanh quang bốn phía, linh khí biến mất.
Vốn định báo thù ‘đánh lén’ của con chim thiên đường đuôi phướn, nhưng lúc này Quách Tĩnh kịp phản ứng lại, bắt gặp Triệu Tri Dịch rút ra bảo kiếm, lập tức vội vàng tiến lên ngăn cản: “Mọi người có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, hà tất phải động thủ?”
Nghe vậy, Dương Chí cũng mở miệng khuyên nhủ: “Đánh nhau ở kinh thành Đại Đường không phải là một lựa chọn sáng suốt, nếu đụng phải Nữ hoàng bệ hạ thì phiền phức lớn rồi.”
Triệu Tri Dịch nghe những lời nói của Dương Chí, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tuy thực lực hiện tại của hắn đã đạt tới cảnh giới xoay chuyển càn khôn, đảo lộn âm dương, coi như chống lại Thánh Nhân Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên sơ kỳ cũng có thể đấu một trận. Nhưng nữ hoàng Tiên Đường trong truyền thuyết mới là chứng đạo, chính là nhân vật khủng bố Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đại viên mãn, không nên xé chuyện bé ra chuyện to cho thỏa đáng.
“Thế nào, hiện tại ngươi đã biết đạo gia lợi hại cỡ nào rồi đi?”
Văn Đạo Nhân đắc ý hỏi Triệu Tri Dịch.
Triệu Tri Dịch không phản bác, thủ đoạn tấn công của Văn Đạo Nhân xác thực vô cùng lợi hại.
Hắn hỏi Văn Đạo Nhân: “Ngươi đã là Chuẩn Thánh, tại sao phải che giấu khí tức, đứng trông coi trong một cái khách điếm như thế này?”
Văn Đạo Nhân: “Chuyện này ngươi không cần biết, tóm lại, các ngươi đừng đụng vào đồ vật gì ở trong sân là được.”
Triệu Tri Dịch nghe vậy, trong lòng không khỏi khẽ động.
Chẳng lẽ trong sân này có chỗ gì đặc biệt, khiến cho con chim thiên đường đuôi phướn này che giấu khí tức, ở lại chỗ này?
Nghĩ đến đây, Triệu Tri Dịch không còn do dự nữa, lập tức vận chuyển pháp lực lên hai mắt, sử dụng thần thông tuyệt thế – Phá Mục Thánh Đồng mà hệ thống khen thưởng cho hắn, nhìn về phía sân ngoài cửa sổ, chuẩn bị tìm ra chỗ đặc biệt.
Năng lực của Phá Mục Thánh Đồng, không hề yếu hơn Cửu Tầng Đồng.
Nó cũng có thể nhìn thấu tất cả ảo cảnh, có thể thăm dò luân hồi vận mệnh.
Ban đầu Triệu Tri Dịch nghĩ ngay cả khi có thứ gì đó đặc biệt trong sân, hắn cũng phải mất chút thời gian mới có thể tìm thấy được.
Nhưng điều hắn tuyệt đối không ngờ tới chính là, thời điểm hắn vận chuyển Phá Mục Thánh Đồng thì hắn lập tức phát hiện, tất cả trước mắt đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tất cả vốn đang bình thường không có gì lạ đều trở nên đặc biệt, xung quanh cây xoài xanh chống trời còn bao quanh bởi vô số Hỗn độn linh khí…
Cây vải kiêu ngạo nhìn Hồng Mông, lóe ra vô số đạo ấn thần văn.
Hồ nước trong sân biến thành một mảnh nhỏ của ngân hà Hồng Mông, vô số ngôi sao xoay tròn ở giữa ngân hà, mấy đóa Hỗn Độn Liên Hoa nở rộ trong ngân hà.
Hoa tươi, cành lá trong vườn hoa giống như từng thế giới đại thiên, tô điểm cho hư không.
Toàn bộ bầu trời trong sân trở nên vô biên vô hạn, hỗn hỗn độn độn, giống như bị Hồng Mông bao phủ…
Nhìn khung cảnh rộng lớn mạnh mẽ, mênh mông thần bí long trọng như vậy, vẻ mặt Triệu Tri Dịch trở nên sững sờ, há miệng thật to, hồi lâu cũng không khép lại được.
Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tâm trí như rạn nứt, thậm chí không dám tin vào hai mắt của mình.
Nghi ngờ có phải Phá Mục Thánh Đồng của mình xảy ra vấn đề rồi hay không?
Nếu không, làm thế nào mà một cái sân bình thường có thể trở nên... không thể tưởng tượng nổi?
Phải biết rằng, từng cọng cây ngọn cỏ trong nhà này, khí tức tỏa ra còn hơn tu vi của bản thân Triệu Tri Dịch, kinh khủng tuyệt luân, áp đảo cả trời đất.
Triệu Tri Dịch cảm thấy rằng đứng trước ‘sân’ này, hắn giống như là một con giun dế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị khí tức kinh khủng, chấn động này đánh bay vào hư không.
Tại sao lại như vậy?
Đây rõ ràng là một mảnh của vũ trụ Hồng Mông bao la.
Làm sao mà biến thành sân được?
Chẳng lẽ, cái sân này là một cánh cửa dẫn đến vũ trụ Hồng Mông? Đúng lúc bị chim thiên đường đuôi phướn phát hiện, sau đó chim thiên đường đuôi phướn che giấu khí tức của ‘cánh cửa’, muốn độc chiếm chỗ tốt?
Đúng, hơn phân nửa là như vậy.
Cái con chim thiên đường đuôi phướn này, đúng là may mắn thật.
Triệu Tri Dịch cảm thấy mình đã đoán đúng lai lịch của sân.
Dù sao cũng chỉ có phỏng đoán này là đáng tin cậy.
Cuối cùng Triệu Tri Dịch cũng hiểu tại sao chim thiên đường đuôi phướn không cho hắn hái xoài.
Bởi vì, những quả xoài này vậy mà đều là Hỗn độn linh quả.
Quả nào cũng đều toát ra Hỗn độn linh khí vô cùng kinh khủng, ánh lên đạo văn thần bí, say mê khó lường.
Nếu có thể ăn một trái, không biết có bao nhiêu chỗ tốt!
Triệu Tri Dịch vô cùng động tâm.
Quách Tĩnh và Dương Chí phát hiện Triệu Tri Dịch như bị đóng băng, hai mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, không một chút chuyển động, sắc mặt ngây ngốc một lúc. Lúc thì khiếp sợ, khi thì ngạc nhiên, biến đổi thất thường, khiến Quách Tĩnh và Dương Chí hoàn toàn nghĩ không ra.
Quách Tĩnh không nhịn được hỏi Triệu Tri Dịch: “Triệu huynh, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Triệu Tri Dịch nghe thấy Quách Tĩnh hỏi, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Xoạch!
Hắn khép miệng lại, sau đó đình chỉ vận chuyển Phá Mục Thánh Đồng, bình tĩnh nói: “Không, không có gì, chính là cảm thấy cái sân này khá đặc biệt.”
Triệu Tri Dịch cũng không nói điều mà mình phát hiện ra cho Quách Tĩnh biết.
Bí mật này, đương nhiên không thể nói cho người ngoài biết được.
Cũng bởi vì hắn chỉ tập trung nhìn vào tình cảnh thần thánh trong sân, khi quay đầu lại đã thu hồi Phá Mục Thánh Đồng.
Thế nên hắn cũng không phát hiện ra điểm dị thường ở khách điếm.
Quách Tĩnh nhìn thoáng qua sân, nghi ngờ nói: “Sân này rất bình thường thôi mà? Có gì đặc biệt?”
Triệu Tri Dịch nghe vậy, khóe miệng nhịn không được co giật mãnh liệt.
Nếu sân này cũng được gọi là bình thường, vậy chỉ sợ toàn bộ Hồng Mông cũng không có chỗ nào khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận