Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 506 - Dương Tiễn tới cửa xin thuốc?!!

Dương Tiễn không còn cách nào, đành phải di chuyển đến Thành Nam.
Sau nhiều trăn trở, cuối cùng hắn cũng gặp được Lý Nguyên.
“Lý công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Dương Tiễn hành lễ với Lý Nguyên.
Lúc này, Lý Nguyên đang truyền thụ đàn tranh Hoàng Anh.
Hắn gật đầu với Dương Tiễn, nói: “Ngồi.”
Dương Tiễn khom người ngồi xuống. Hắn hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử suy tính vô song, hẳn là có thể tính ra ý đồ đến của ta.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Lúc trước Thần Nông tặng cho ta đan dược giải độc, loại bỏ ôn dịch, bản thân ta vẫn còn giữ. Chỉ có điều đối với dân chúng Tây Kỳ, ta có thể cứu mà không đòi hỏi, nhưng đối với các vương thất và văn võ bá quan Cơ Phát, ta không thể giúp một cách vô ích.”
Dương Tiễn do dự nói: “Vậy Lý công tử muốn Tây Kỳ dùng thứ gì để trao đổi.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Tây Kỳ cũng không có cái gì có thể lấy ra được, hãy để Cơ Phát dùng ba miếng Kim Tiền Bối của phụ thân hắn tới trao đổi.”
Kim Tiền Bối chính là ba miếng vỏ sò đầu tiên được Nhân tộc dùng làm tiền tệ. Bởi vì nó tập trung khí vận của Nhân tộc và công đức Thiên Đạo nên uy lực tương đương với Hậu thiên linh bảo thượng phẩm, có thể bói quẻ hung cát, suy ra họa phúc.
Sở dĩ Cơ Xương có thể dựa vào bát quái Phục Hi, suy diễn ra sáu mươi tư quẻ Văn Vương, chính là dựa vào năng lực của ba miếng Kim Tiền Bối.
Lý Nguyên đương nhiên chướng mắt Hậu thiên linh bảo, chỉ có điều hắn không muốn giúp không công đám người Cơ Phát và Khương Tử Nha, thế nên không thể làm gì khác hơn là bắt bọn họ mở hàng đầu năm, thêm ít tiền tài.
Đó là hắn nể mặt Cơ Xương nên mới dàn xếp điều kiện này.
Dương Tiễn tất nhiên hiểu không nên cò kè mặc cả với Lý Nguyên. Hắn lập tức đứng dậy, nói: “Ta trở về nói điều kiện của Lý công tử cho Võ Vương.”
Khi Dương Tiễn chuẩn bị rời đi, Lý Nguyên gọi hắn lại: “Từ đã.”
Dương Tiễn: “Không biết Lý công tử còn dặn dò gì nữa.”
Trong bàn tay của Lý Nguyên xuất hiện thêm một cái bình sứ: “Ngươi lấy đan dược về trước, Kim Tiền Bối đưa ta sau cũng được.”
Hắn không sợ Cơ Phát quỵt nợ.
Lý Nguyên nhắc nhở: “Đan dược màu trắng nghiền nát ra rồi pha với nước, dùng cành liễu vẩy vào bên trong thành Tây Kỳ, dân chúng Tây Kỳ có thể khỏi hẳn.”
“Đan dược màu tím sau khi được pha với nước thì cho văn võ đại thần dùng. Sau khi đan dược màu vàng pha với nước thì cho vương thất dùng.”
Dương Tiễn nhận lấy đan dược, nhanh chóng trở lại Tây Kỳ.
Sau đó dựa theo phương pháp của Lý Nguyên, cho mọi người Tây Kỳ dùng.
Không bao lâu sau, mọi người Tây Kỳ bị ôn dịch đều khôi phục lại tinh thần, ngoại trừ thân thể còn hơi suy yếu ra thì không còn gì đáng ngại.
Sau đó, Dương Tiễn nói rõ điều kiện của Lý Nguyên cho Võ Vương Cơ Phát.
Cơ Phát còn chưa kịp mở miệng, Thượng đại phu Hạnh Giáp nghe thế thì vẻ mặt giận dữ, nói: “Võ Vương chính là Nhân Hoàng đời kế tiếp, trong thiên hạ, trong Tam giới, ai cũng thần phục. Có thể cứu chữa cho Nhân Hoàng, đó chính là vinh hạnh lớn lao. Người này sao có thể chủ động yêu cầu di vật của tiên đế với Võ Vương chứ? Thật sự là quá bất kính, Võ Vương hắn là nên trị hắn tội quá bất kính.”
Khương Tử Nha nghe thế, sắc mặt không khỏi tái đi, trong lòng hắn không ngừng cầu khấn nói: “Lý tiền bối cần phải minh xét, chuyện này không liên quan đến ta!”
Ánh mắt Na Tra nhìn Hạnh Giáp như nhìn một đứa ngốc, cảm thấy người này bị chập mạch rồi.
Hoàng Phi Hổ tức giận quát lớn với Hạnh Giáp: “Ngươi, sao ngươi lại vong ân phụ nghĩa thế hả? Vừa mới được đan dược của Lý Nguyên cứu, quay đầu liền chỉ trích người ta đại bất kính. Làm người cũng không thể không phúc hậu như thế!”
Đặng Cửu Công cũng gật đầu theo, nói: “Vũ Thành vương nói đúng. Lý Nguyên chẳng thân quen gì mọi người, hắn yêu cầu Võ Vương dùng Kim Tiền Bối để trao đổi tiên đan cũng không phải là chuyện gì đáng trách.”
Lý Tịnh cũng nói: “Lý Nguyên có thể để cho Dương Tiễn mang tiên đan về chữa trị cho mọi người trước, đủ để chứng minh tấm lòng và khí phách của đối phương. Chúng ta không thể nói mà không giữ lời.”
Khương Tử Nha vội vàng nói với Cơ Phát: “Võ Vương không thể nghe Hạnh Giáp nói năng hồ đồ, liều lĩnh quỵt nợ với Lý tiền bối, chỉ e chẳng mấy chốc Tây Kỳ sẽ gặp tai ương mất nước.”
Hạnh Giáp thấy nhiều đại thần cùng nhau phản bác hắn như vậy thì không biết làm sao.
Chẳng qua ta chỉ tâng bốc Võ Vương như thường ngày một chút mà thôi, cần phải cùng nhau vây công ta như thế sao? Bỏ đi...
Địa vị của Khương Tử Nha, hay cả Vũ Thành vương cũng đều cao hơn hắn nhiều. Mặc dù Hạnh Giáp tức đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác, chỉ tủi thân nhìn Cơ Phát. Hy vọng Cơ Phát có thể thay hắn làm chủ.
Cơ Phát nói: “Lý tiên sinh có thể ra tay cứu giúp Tây Kỳ, tất nhiên là vô cùng cảm kích. Cô sẽ cho người giao Kim Tiền Bối cho Dương Tiễn, để Dương Tiễn đi giao cho Lý tiên sinh, cũng thay mặt cô biểu đạt lòng biết ơn với Lý tiên sinh.”
Hắn đã sớm nghe phụ thân nói chuyện về Lý tiên sinh, biết Lý Nguyên chẳng những thân có đại tài, hơn nữa thực lực còn sâu không lường được. Trong lòng vẫn luôn vô cùng tò mò về Lý Nguyên.
Hơn nữa, Cơ Phát cũng có thói cũ còn sót lại của phụ thân, hoàn toàn không có ý nghĩ quỵt nợ, sảng khoái giao Kim Tiền Bối cho Dương Tiễn, để hắn giao cho Lý Nguyên.
Khương Tử Nha thấy Võ Vương không nghe theo lời nói của Hạnh Giáp, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thuật ôn dịch của Lữ Nhạc phá một phương của Tây Kỳ, Lữ Nhạc và đệ tử không sôi trào được bao lâu đã bị các tướng lĩnh Tây Kỳ giết chết hết, chỉ còn lại một mình Lữ Nhạc lui về Cửu Long đảo, chuẩn bị luyện chế pháp bảo ôn dịch để báo thù.
Không có sự trợ giúp của Lữ Nhạc, Trịnh Luân vô dụng không bao lâu sau cũng bị bắt, sau đó Tô Hộ cũng đầu hàng Tây Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận