Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2304 - Xuất sư chưa thành

Dương Thiền nhìn chằm chằm Cát Tường.
Cát Tường nhìn Lâm Bình Chi, sau đó lắc đầu với Dương Thiền.
Lâm Bình Chi: “.....”
Hắn thấy Cát Tường lắc đầu, hoàn toàn hết chỗ nói.
Hài tử nhỏ như vậy, sao lại học cách nói dối rồi?
Uổng cho ta còn cứu ngươi ra từ Tư Quá Nhai.
Dương Thiền thấy Cát Tường lắc đầu, lập tức nhìn Lâm Bình Chi với vẻ mặt ác ý, ghét bỏ nói: “Hiện tại ngươi còn có lời giải thích nào không? Không ngờ, ngươi lại thực sự lừa gạt tiểu hài tử.”
Lâm Bình Chi thấy Dương Thiền thực sự coi hắn là bọn buôn người, cũng không định giải thích. Hắn không nhịn được nói: “Việc này không liên quan tới ngươi, ta cũng không cần phải giải thích với ngươi, tóm lại, ta khuyên ngươi trả lại tiểu sư muội cho ta, đừng khiến ta phải động thủ.”
Dương Thiền cười lạnh nói: “Thế nào, ngươi còn muốn động thủ với ta? Muốn động thủ, cứ việc phóng ngựa qua đây, đừng tưởng rằng ngươi dùng tà pháp tu luyện tới Đại La Kim Tiên, ta sẽ sợ ngươi.”
Tuy rằng tu vi của Dương Thiền chỉ có Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn, nhưng, nàng đã từng lấy được hai món chí bảo từ chỗ Lý Nguyên, vì vậy đối mặt với Đại La Kim Tiên cũng không chột dạ.
Lâm Bình Chi thấy Dương Thiền tranh phong tương đối, không có ý từ bỏ ý đồ, biết hôm nay không đánh một trận là không thể giải quyết xong hậu quả.
Hắn cũng vừa lúc muốn thể nghiệm thực lực Đại La Kim Tiên của mình một chút.
Vì vậy, Lâm Bình Chi lạnh lùng nói: “Đã như thế, vậy ngươi ra chiêu đi.”
Dương Thiền thấy Lâm Bình Chi khinh thường, mà để cho nàng xuất chiêu trước, trong lòng không khỏi âm thầm cười trộm.
Để cho ta xuất chiêu trước, vậy ngươi hoàn toàn không có cơ hội!
Trong lòng nàng khẽ động, một chiếc Ocarina cổ đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Sau đó, nàng rất bình tĩnh nói: “Ta đây sắp phát động công kích, ngươi hãy cẩn thận.”
Lâm Bình Chi đứng chắp tay, gương mặt tự tin.
Tuy hắn mới trở thành Đại La Kim Tiên, nhưng đối phó với một Thái Ất Kim Tiên, chắc chắn sẽ không thua!
Dương Thiền nói xong, liền lập tức thổi Ocarina trong tay.
Chỉ một thoáng, thiên địa biến sắc, càn khôn lay động, âm dương biến hóa thất thường.
Khuôn mặt của Lâm Bình Chi vốn thờ ơ không đếm xỉa, trong nháy mắt khi nghe thấy Ocarina, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hai mắt tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ.
Hắn cảm giác, sinh mệnh chi lực, luân hồi chi lực, dòng sông thời gian, hầu như cùng một lúc, đều bị tiếng Ocarina quấy nhiễu, chấn động đến mức hoa mắt chóng mặt, tâm phù khí táo, nguyên thần bất ổn. Chẳng những tay chân vô lực, mà ngay cả pháp lực trong cơ thể cũng không thể điều động.
Trong nháy mắt, hắn mất đi sức chiến đấu.
Lâm Bình Chi không hề ngờ đến, lần đầu tiên đấu pháp sau khi mình trở thành Đại La Kim Tiên, vậy mà lại uất nghẹn như thế này.
Đây là ma âm gì?
Sao lại biến thái như vậy?
Rốt cuộc Dương Thiền sử dụng chí bảo gì?
Ta, chẳng lẽ ta mới trở thành Đại La Kim Tiên, đã bị mất mạng sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Bình Chi đầy không cam lòng.
Tiếc rằng, bất luận hắn vận chuyển pháp lực, muốn ngăn cản ma âm như thế nào, vẫn không làm nên chuyện gì.
Hắn cảm giác giống như dòng sông sinh mệnh, dòng sông thời gian, dòng sông luân hồi, dòng sông không gian của mình, toàn bộ đều bị ma âm chiếm lấy rồi.
Trốn không thể trốn, đỡ không thể đỡ!
Cuối cùng, giữa những nghi ngờ, không cam lòng và hối hận, Lâm Bình Chi đột nhiên mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất.
Dương Thiền thấy Lâm Bình Chi bị Ocarina làm té xỉu, lúc này mới hài lòng thu hồi Ocarina.
“Ha ha, nhớ kỹ, lần sau đừng để đối thủ ra tay trước!”
Nói xong, nàng không để ý tới Lâm Bình Chi té xỉu nữa, lại nhìn về phía Cát Tường.
Trên mặt Dương Thiền lộ ra một tia kinh ngạc.
Nàng phát hiện, tiểu nữ oa này, rất không đơn giản.
Vừa rồi, thời điểm nàng tiến hành phát động sóng công kích Ocarina, chiếc váy trúc diệp trên người Cát Tường lại phát ra một tầng lục quang, ngăn chặn tất cả sóng âm của Ocarina.
Tuy rằng, Dương Thiền vừa rồi không công kích Cát Tường, nhưng y phục của Cát Tường, lại vẫn chủ động mở ra lớp phòng ngự.
Dương Thiền phát hiện, bộ quần áo trên người Cát Tường này, bên ngoài tràn ngập đạo vận, che thiên tế nguyệt, còn dày dặn hơn vô số lần so với Tiên Thiên Chí Bảo.
Hơn nữa, bộ y phục này phát ra không phải Hậu Thiên Linh Khí, không phải Tiên Thiên Linh Khí, mà là Hỗn Độn khí tức cực tinh thuần.
Cường độ của Hỗn Độn khí tức hầu như không phân cao thấp với khí tức của Hỗn độn chí bảo Ocarina trong tay nàng.
Y phục của tiểu nữ oa lại là một Hỗn độn chí bảo!
Dương Thiền tràn đầy khó tin.
Nàng không bao giờ nghĩ rằng, tiểu nữ oa thần bí này vậy mà lại có một Hỗn độn chí bảo.
Phải biết rằng, đây chính là chí bảo hiếm thấy mà ngay cả Thánh Nhân cũng không có!
Tại sao tiểu nữ oa này có thể có Hỗn độn chí bảo?
Rốt cuộc nàng có lai lịch gì?
Dương Thiền càng ngày càng cảm thấy tò mò với Cát Tường.
Dương Thiền kìm lại sự nghi ngờ, nàng dịu dàng hỏi Cát Tường: “Ngươi là người nơi nào? Đang ở đâu? Trong nhà có phụ mẫu thân thích không?”
Cát Tường nhất thời nghi hoặc nhìn Dương Thiền, cảm giác giống như là không nghe hiểu ý của Dương Thiền.
Dương Thiền cau mày nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết nói sao?”
Cát Tường gật đầu.
Vậy mà lại không biết nói, Dương Thiền có chút khó xử.
Không biết nói, thì không cách nào biết được thân thế của tiểu nữ oa này!
Nàng nhìn thoáng qua Lâm Bình Chi đang hôn mê, rồi hỏi Cát Tường: “Ngươi biết hắn sao? Người này thực sự là sư huynh của ngươi sao?”
Cát Tường gật đầu, lại lắc đầu.
Ý của nàng là biết, nhưng không quen.
Đáng tiếc, Dương Thiền không hiểu được ý của Cát Tường.
Lại gật đầu, lại lắc đầu, đây rốt cuộc là biết hay là không biết?
Dương Thiền suy nghĩ một chút, nàng hỏi Cát Tường: “Ngươi nhất định phải đi theo ta sao?”
Cát Tường nghe vậy, vội vàng gật đầu.
Giống như là gà con mổ thóc giống nhau, rất sợ Dương Thiền không đồng ý.
Dương Thiền thấy thế, nói: “Nếu vậy, vậy ngươi theo ta trở về Hoa Sơn trước đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận