Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 917 - Cao nhân trong miệng của Trư Bát Giới

Trư Bát Giới nịnh nọt kéo tay của Xuân Tam Nương, nói: “Tam Nương có điều không biết, địa vị của vị tiền bối này tôn quý vô cùng, cẩn thận thế nào cũng không thừa.”
Xuân Tam Nương không cho là đúng, nói: “Lẽ nào là thánh nhân?”
Trư Bát Giới: “Cho dù thánh nhân ở trước mặt hắn cũng phải lễ độ cung kính.”
Ba người Xuân Tam Nương, Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến công chúa nghe vậy đều kinh ngạc trợn tròn mắt, biểu hiện khó mà tin nổi.
Chỉ cảm thấy Trư Bát Giới nói quá khoa trương, thánh nhân là sự tồn tại chí cao vô thượng, sao có thể có người khiến thánh nhân phải cung kính lễ độ kia chứ?
Lời nói khoác này cũng bị thổi phòng quá to rồi.
Chỉ có Sa hòa thượng lộ ra biểu cảm như đang suy tư.
Hắn đã đoán được Trư Bát Giới đang nói về ai.
Chắc chắn là vị Lý tiền bối lúc đầu treo đám người Ngọc Hoàng, Hạo Thiên, Vương Mẫu lên đánh một thể.
Dù gì thì Lý tiền bối là sự tồn tại đến cả Đạo tổ cũng phải xu nịnh, thánh nhân quả thực không sánh được.
Có điều, Trư Bát Giới làm sao biết được Lý tiền bối ở thành Trường An? Trong lòng Sa hòa thượng lóe lên một tia khó hiểu.
Xuân Tam Nương hồi thần, chỉ thấy nàng mặt đầy nghi ngờ nhìn Trư Bát Giới, ngập ngừng nói: “Thật hay giả vậy, sao có thể có người còn tôn quý hơn thánh nhân? Cho dù thật sự có nhân vật này cũng không phải là người ngươi quen biết được?”
Trư Bát Giới đắc ý nói: “Lão trư ta thật sự là có quen biết.”
Thiết Phiến công chúa nói: “Lại có người lợi hại như vậy à, ngươi nói xem cụ thể là hắn ở đâu, chúng ta dứt khoát đi cầu hắn giúp đỡ!”
“Các ngươi đừng đi, có đi thì hắn cũng sẽ không giúp các ngươi đâu.”
Tôn Ngộ Không đột nhiên mở miệng nói.
Hắn chắc chắn rằng người Trư Bát Giới nói chính là chưởng quỹ.
“Hầu ca biết người ta đang nói là ai?”
Trư Bát Giới kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không.
“Vị tiền bối ngươi nói họ Lý đúng không?”
Tôn Ngộ Không hỏi Trư Bát Giới, biểu cảm trên mặt Trư Bát giới ngày càng kinh ngạc hơn: “Vậy mà Hầu ca biết thật, lẽ nào ngươi cũng quen Lý tiền bối?”
Tôn Ngộ Không: “Ngươi không cần biết là ta quen hay không quen, dù sao các ngươi đi chỉ là tự làm mình mất mặt thôi.”
“Làm sao Không Không biết hắn sẽ không đồng ý, nói không chừng hắn chịu giúp đỡ thì sao?”
Thiết Phiến công chúa lên tiếng.
Tôn Ngộ Không thầm nói trong lòng, chưởng quỹ còn mở miệng kêu ta phải giáo huấn các ngươi một trận thì làm sao có thể giúp đỡ các ngươi?
“Vị Lý tiền bối các ngươi nói đến rốt cuộc là ai vậy?”
Đường Tăng không nhịn được hỏi.
“Nếu hắn thật sự có cách cứu sống cây Nhân Sâm Quả, chúng ta đến cầu cứu hắn thử, mãi vị nhốt ở đây cũng không phải cách.”
Trư Bát Giới nói: “Lý tiền bối chắc chắn có cách, điều lo lắng duy nhất là chúng ta không có mặt mũi để Lý tiền bối ra tay giúp đỡ.”
Thiết Phiến công chúa ngẫm nghĩ, nàng bỗng nhiên lấy quạt Ba Tiêu của mình ra, nói với Trư Bát Giới: “Hay là ngươi dùng quạt Ba Tiêu này đổi cách cứu sống cây Nhâm Sâm Quả với Lý tiền bối đi.”
“Đây là tiên thiên linh bảo của ngươi, ngươi nỡ sao?”
Trư Bát Giới bất ngờ.
Đám người Bạch Tinh Tinh, Xuân Tam Nương, Tôn Ngộ Không cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Thiết Phiến công chúa.
Thiết Phiến công chúa nhìn Tôn Ngộ Không một cái, thở dài nói: “Chuyện này là do chúng ta sai trước mới làm sự việc ồn ào đến mức này, chung quy phải tìm biện pháp giải quyết mới được.”
Mục đích chính của nàng vẫn là mong Tôn Ngộ Không đừng giận nữa.
Tôn Ngộ Không tất nhiên hiểu dụng ý của Thiết Phiến công chúa, hắn thở dài một hơi trong lòng, có hơi không nỡ trách mắng Thiết Phiến công chúa nữa.
Thật ra chuyện này vẫn là tại hắn đẩy đổ cây Nhân Sâm Quả.
Trư Bát Giới nói: “Có quạt Ba Tiêu, ta có thêm vài phần chắc chắn sẽ khiến Lý tiền bối giúp đỡ.”
Đường Tăng vội nói: “Ngươi mau đi nói một tiếng với Trấn Nguyên đại tiên, cứu sống cây Nhân Sâm Quả sớm một chút thì có thể đi thỉnh kinh sớm một chút.”
“Được.”
Trư Bát Giới nhận lấy quạt Ba Tiêu vội vàng đi tìm Trấn Nguyên Tử.
Tôn Ngộ Không cũng không ngăn cản.
Hắn biết Trư Bát Giới chắc chắn sẽ phí công vô ích.
Trấn Nguyên Tử nghe thấy Trư Bát Giới có cách cứu sống cây Nhân Sâm Quả thì không hề ngăn cản.
Dù sao thì còn nước còn tát.
Trư Bát Giới bay đến thành Trường An, định tìm khách điếm Lý Nguyên đang ở.
Song, hắn theo trí nhớ tìm kiếm một vòng nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng của “Có căn khách điếm” mình từng đến.
Hắn bỗng chốc lúng túng.
Không biết là Lý tiền bối không chịu gặp hắn hay là Lý tiền bối đã chuyển đi rồi.
Dừng lại nửa ngày vẫn không tìm thấy khách điếm, hắn chỉ đành cờ im trống lặng quay về Ngũ Trang Quán.
“Sao rồi?”
Thấy Trư Bát Giới quay về, Đường Tăng sốt ruột hỏi.
Trư Bát Giới: “Chắc là Lý tiền bối đã chuyển nhà, không tìm được người.”
Tôn Ngộ Không chép miệng.
Rõ ràng là chưởng quỹ lười gặp ngươi.
Mọi người thấy Trư Bát Giới không tìm được Lý tiền bối, toàn bộ đều trở nên mặt ủ mày ê.
Cứ như vậy ở lại Ngũ Trang Quán năm ngày.
Hôm nay một hòa thượng đầu dài như con ốc cưỡi đài sen màu vàng đến Ngu Trang Quán, muốn thăm hỏi Trấn Nguyên Tử.
Người này chính là Tây Phương Đa Bảo Như Lai.
Trấn Nguyên Tử cảm nhận được khí tức của Như Lai, vội vàng đích thân đến cửa núi nghênh đón: “Không ngờ Đa Bảo đạo hữu lại đại giá quang lâm tệ xá, không thể tiếp đón từ xa, vẫn mong đạo hữu lượng thứ.”
Hai tay của Đa Bảo Như Lai chắp lại thành hình chữ Thập, đáp lễ nói: “Trấn Nguyên đạo hữu khách khí rồi.”
Trấn Nguyên Tử đón Đa Bảo Như Lai vào đại điện.
Trong đại điện, đám đông nhìn thấy Như Lai, sắc mặt ai nấy đều không giống nhau.
Đường Tăng nhìn thấy Phật tổ tất nhiên cung kính vô cùng, vạn phần kích động, suýt chút ngã rạp xuống đất.
Còn mấy người Trư Bát Giới, Sa hòa thượng, Xuân Tam Nương thì cẩn thận dè dặt, ngoan ngoãn vâng lời, lễ độ cung kính.
Dù gì thì người này là Phật tổ tượng đài của chúng sinh, mọi người không khỏi phải cẩn thận.
Còn Tôn Ngộ Không thì biểu hiện có hơi không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận