Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2317 - Lý công tử biết cha ta?!!

Nhìn thấy lời phàn nàn của Văn Đạo Nhân, Dương Thiền nhìn Lý Nguyên với vẻ tội lỗi.
Không biết Lý Nguyên có tức giận không?
Lý Nguyên không thèm để ý nói: “Không sao, ăn cũng ăn rồi, ngươi không cần lo lắng bị trừng phạt.”
Văn Đạo Nhân nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Dương Thiền cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vỗ vai Lý Nguyên nói: “Thế mới đúng chứ, ăn mấy quả của ngươi mà thôi, về sau đừng tính toán chi li với ta nữa. Nhân tiện, hôm nay ta còn chưa hái, ta cũng đi hái vài loại trái cây để giải khát.”
Nói rồi nàng xắn tay áo chuẩn bị hái xoài.
Thấy vậy, Lý Nguyên kéo Dương Thiền lại.
Hắn lườm Dương Thiền một cái, tức giận nói: “Ta đây là nể mặt Cát Tường mới không so đo với ngươi, ngươi đừng tham lam như vậy được không?”
Dương Thiền đau lòng nói: “Không ngờ ngươi đối với ta vẫn còn nhỏ mọn như vậy.”
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Nếu như ta keo kiệt với ngươi, ngươi sẽ không tìm được những điểm tâm đó ở nhà trọ.”
Nghe vậy, Dương Thiền xấu hổ lè lưỡi.
Nàng dứt khoát thay đổi chủ đề, chỉ vào Nhạc Linh San và giới thiệu với Lý Nguyên: “Ta quên giới thiệu với ngươi, nàng tên là Nhạc Linh San, con gái của Nhạc Bất Quần, chưởng môn phái Hoa Sơn.”
Nàng lại nói với Nhạc Linh San: “Nhạc Linh San, đây là Lý Nguyên.”
Nhạc Linh San lập tức cúi đầu hành lễ với Lý Nguyên, “Nhạc Linh San, gặp qua Lý công tử, mạo muội đến thăm, kính xin Lý công tử thứ lỗi.”
Lý Nguyên ôm Cát Tường, gật đầu với Nhạc Linh San và nhẹ nhàng nói: “Cha của ngươi và ta đã gặp nhau một lần.”
Lý Nguyên đang nói về lần ở trấn Thất Hiệp.
Nhạc Linh San có vẻ kinh ngạc: “Thì ra Lý công tử biết cha ta?”
Lý Nguyên: “Cũng không quá quen, mới gặp qua một lần.”
Vẻ mặt Nhạc Linh San buồn bã nói: “Đáng tiếc, cha ta đã qua đời.”
Vẻ mặt Lý Nguyên bình tĩnh, không có vẻ kinh ngạc.
Hắn không an ủi Nhạc Linh San.
Trong những năm qua, hắn đã chứng kiến quá nhiều cái chết.
Đối với hắn, cái chết không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhạc Linh San lộ ra một chút bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Nguyên, biểu cảm vốn bi thương của nàng lộ ra một chút xấu hổ.
Chỉ cảm thấy rằng nam tử tuấn tú này quá thờ ơ.
Thậm chí không biết làm thế nào để an ủi.
Có vẻ như hắn và cha mình thực sự chỉ gặp nhau một lần.
Không có giao tình gì nhiều.
Dương Thiền nhận thấy bầu không khí có chút khó xử, nàng lập tức nói với Lý Nguyên: “Lý Nguyên, Nhạc Linh San lần này đến gặp ngươi vì nàng thực sự muốn hỏi ngươi một vài điều.”
Nhạc Linh San nhân cơ hội nói: “Ta muốn hỏi Lý công tử về nguyên nhân cái chết của cha ta, mong Lý công tử giúp đỡ.”
“Vấn đề này, đợi lát nữa rồi nói sau.”
Lý Nguyên không lập tức giải thích nghi ngờ của Nhạc Linh San, nhìn trời nói với Dương Thiền: “Sắp tối rồi, ngươi đi vườn rau hái hai quả dưa chuột, một nắm ớt cùng hai cây hành, chuẩn bị bữa trưa.”
Dương Thiền nghe về bữa trưa, lập tức phấn khích: “Ta sẽ đi hái rau ngay đây.”
Nói xong, Dương Thiền kéo Nhạc Linh San chạy về phía vườn rau.
Còn Lý Nguyên và Cát Tường vào bếp để chuẩn bị.
Không biết từ lúc nào Cát Tường trèo lên cổ Lý Nguyên, giống như một con gấu túi nhìn xuống.
Nhạc Linh San bị Dương Thiền đưa đi, nàng bất đắc dĩ nói: “Ngươi đi hái rau, kéo ta làm gì?”
Đến vườn rau, Dương Thiền buông cổ tay Nhạc Linh San ra.
Nàng nói với Nhạc Linh San: “Ngươi phải làm việc, đợi lát nữa là có thể ăn cơm, Lý Nguyên sẽ không để mọi người ăn miễn phí.”
Nhạc Linh San: “Không ăn thì không ăn, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Dương Thiền: “Ngươi chắc chắn chưa? Phải biết rằng, Lý Nguyên làm đồ ăn ngon hơn Hỗn độn linh quả và mấy thứ điểm tâm kia.”
Nhạc Linh San nghĩ đến trái cây và điểm tâm mà nàng vừa ăn, chảy nước miếng.
Nàng nghe lời nói: “Vậy ta giúp ngươi nhặt rau, cũng không khó lắm.”
Dương Thiền gật đầu nói: “Vậy là đúng rồi, phải biest nếu không phải ta nhìn ra ta và ngươi có duyên phận thì ta sẽ không nhắc nhở ngươi.”
Nàng thấy Nhạc Linh San vừa mới mất cha, rất là đồng cảm với Nhạc Linh San, cho nên mới chăm sóc Nhạc Linh San như ngày hôm nay.
Bất kể nàng nhận được trái cây ngon hay điểm tâm, nàng đều muốn chia sẻ chúng với Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San nghe vậy thì đảo mắt, lập tức thuận cột mà leo, đề nghị: “Ta cũng cảm thấy có duyên với Tam Thánh Mẫu. Nếu ngươi không ngại, ta nhận ngươi là cô cô của ta.”
Phụt!
Dương Thiền không kìm được, lập tức phun ra một ngụm nước bọt.
Vẻ mặt nàng không nói nên lời: “Ta muốn làm thì cũng làm tỷ muội, làm cô cô sao được? Ta già như vậy sao?”
“Ặc.”
Nhạc Linh San vội vàng giải thích: “Ta không thấy ngươi già, chỉ là khi ngươi nổi danh, tổ tông của ta có khi chưa được sinh ra nữa. Nếu ta gọi ngươi là tỷ tỷ, có vẻ như ta không tôn trọng ngươi cho lắm?”
Dương Thiền không thèm để ý nói: “Không thành vấn đề, chúng ta là người tu luyện, làm sao có thể dựa vào tuổi tác nói chuyện?”
Nhạc Linh San ân cần nói: “Nếu ngươi không ngại, từ nay về sau gọi ngươi là Dương Thiền tỷ tỷ.”
Dương Thiền gật đầu nói: “Nếu ngươi nhận ta là tỷ tỷ, thì việc của ta ngươi nên ra sức đi, ngươi đi hái dưa chuột, ớt, hành lá đi.”
Nhạc Linh San nghi ngờ hỏi: “Những chuyện này ta đều làm, vậy ngươi làm cái gì?”
Dương Thiền: “Ta giám sát ngươi.”
Phụt!
Nhạc Linh San lập tức phun ra một búng máu.
Đây là coi nàng như sức lao động miễn phí!
Nàng cảm thấy việc nhận người tỷ tỷ này giống như là bị lừa.
Dù trong lòng than thở nhưng Nhạc Linh San vẫn đi hái rau.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên nàng là vườn.
Tuy vụng về nhưng cũng thú vị.
Dương Thiền nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng giẫm lên cỏ trong sân.”
Nhạc Linh San không nói nên lời: “Ngay cả cỏ cũng không thể giẫm?”
Dương Chấn giải thích: “Những loại cỏ này cũng không phải cỏ thật, mà là các loại Hỗn độn linh căn, hoặc là một cây cỏ dại tầm thường có thể khiến người siêu thoát luân hồi, hoặc là trực tiếp nắm giữ một pháp tắc chi lực.”
Nhạc Linh San không nói nên lời: “Thật sao? Những ngọn cỏ này lợi hại như vậy à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận