Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1798 - Ngươi có thể khoác lác ghê thêm chút được không?

Nhìn như không thu hút chút nào, không có hào quang sáng lạn, không có khung cảnh hùng vĩ.
Nhưng tại thời điểm đạo văn hiện kên, khí tức bị tiết lộ ra ngoài lại làm cho trong lòng Tiết quản gia cũng phải run sợ.
Hắn có cảm giác.
Dường như năng lượng ẩn chứa trong đạo văn ấy đều có thể cắn nuốt hắn trong nháy mắt.
Nhưng điều này làm sao mà được?
Trông con chim kì quái này không có linh khí mà?
Làm sao có thể bộc phát ra dao động thần văn đáng sợ như vậy?
Đạo văn này rốt cuộc là sinh ra như thế nào?
Trong lòng Tiết quản gia tràn đầy nghi ngờ.
Hắn không trả lời Tiết Bàn mà tự mình ra chưởng, chộp tới hướng Ngục Kiêu.
Hắn chuẩn bị tự mình thăm dò, xem đạo văn thần bí kia rốt cuộc là ra sao.
Ngay khi bàn tay của Tiết quản gia, tại thời điểm tiếp cận thân thể của Ngục Kiêu trong phạm vi chín tấc thì Tiết quản gia kinh hãi phát hiện, bàn tay của mình vậy mà cũng bị một luồng lực lượng thần bí cắt đứt.
Luồng lực lượng thần bí ấy quá mạnh mẽ, quá mức lợi hại, đến mức quản gia có phòng ngự cũng không có chút tác dụng nào.
Nếu không phải Tiết quản gia nhanh tay rút về, hắn cảm thấy cánh tay của mình cũng bị luồng đạo văn thần bí ấy xoắn thành hư vô.
Tại sao có thể như vậy?
Lần này Tiết quản gia là thật sự bị khiếp sợ.
Phải biết rằng, hắn chính là tu sĩ Kim Tiên trung kỳ đấy.
Tại Hồng Hoang cũng được coi là uy chấn một phương.
Sao mà phòng ngự của mình đối diện với thần văn của con chim kỳ lạ còn yếu hơn cả đậu hũ nữa?
Thần Văn này, rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào?
Chẳng lẽ nó thật sự là pháp tắc chi lực chí cao vô thượng trong truyền thuyết sao?
“Tiết quản gia, sao ngươi lại bị thương rồi?”
Tiết Bàn chú ý tới bàn tay của Tiết quản gia, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Phải biết rằng, bây giờ Tiết quản gia là người có thực lực mạnh nhất trong Tiết gia.
Nếu không phải lúc trước Tiết lão gia có ơn lớn với Tiết quản gia, Tiết quản gia cũng sẽ không ở lại Tiết phủ, chịu mệt nhọc làm một quản gia.
Tiết quản gia có tu vi Kim Tiên kỳ, sao mà cũng bị thương thế?
Điều này không thể nào!
Hoàng Dung ở một bên, cũng mở to hai mắt ra nhìn.
Cái con chim nhiều đầu này là Lý Nguyên lấy được ở đâu?
Sao lại lợi hại như vậy?
Tiết quản gia sinh ra suy nghĩ, vận chuyển công pháp chữa trị tốt vết thương trên cổ tay, hắn vừa móc linh dược làm mọc xương trắng lưu thông máu vừa an ủi Tiết Bàn: “Thiếu gia đừng lo. Một vết thương nhỏ mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bôi linh dược lên ngón tay bị đứt của Tiết Bàn.
Ngón tay bị đứt của Tiết Bàn cũng lập tức được tái sinh.
“Đây là do Lý Nguyên ra tay sao?”
Tiết Bàn hỏi thẳng Tiết quản gia.
Hắn cũng không có ý định trốn tránh Lý Nguyên.
Tiết quản gia lắc đầu: “Không có cảm giác được, dường như đạo văn kia thực sự được phát ra từ trên người Ngục Kiêu.”
Tiết Bàn cảm khái: “Vậy mà thực sự đến từ con chim kỳ lạ này? Xem ra, con chim kỳ lạ đó trâu bò thật rồi!”
Về phần Lý Nguyên, biểu cảm vẫn lạnh nhạt tiếp tục thái thịt.
Hắn vốn không thèm để ý đến hai người Tiết Bàn và Tiết quản gia.
Tiết quản gia liếc nhìn Lý Nguyên thật sâu.
Hắn không nghĩ ra, với tu vi của người này, làm sao có được một hung thú lợi hại như thế?
Điều đấy chẳng hợp lí chút nào cả?
Còn có, con hung thú này lợi hại như vậy, nhưng linh lực phát ra lại vô cùng nhỏ yếu, điều này cũng không hợp lý.
Tất cả những điều này, cũng đều quá kì lạ!
Hắn tìm khắp những ký ức trong đầu cũng không nghĩ ra, có loại linh thú hay hung cầm gì tương xứng với ngoại hình của Ngục Kiêu.
Tiết quản gia chỉ cảm thấy, có quá nhiều nghi ngờ không thể giải thích được.
Hắn suy nghĩ một chút, lập tức chắp tay hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi, con chim Ngục Kiêu này đến cùng là linh thú đẳng cấp gì?”
Lý Nguyên liếc nhìn Tiết quản gia, thản nhiên nói: “Nó không phải linh thú gì cả, với lại nó cũng không có đẳng cấp.”
Đây chính là Tiên Thiên Ma Thần Hồng Mông, linh thú làm sao có thể so sánh được?
Tiết quản gia: “Nó không phải linh thú, vậy là cái gì?”
Lý Nguyên: “Tiên Thiên Ma Thần.”
Tiết quản gia nghe vậy, khoé miệng không khỏi co giật mãnh liệt.
Vẻ mặt không nói nên lời.
Lại còn Tiên Thiên Ma Thần.
Ngươi có thể khoác lác ghê hơn chút được không?
Tuy Tiết quản gia thừa nhận, con chim kì lạ này rất quỷ dị, cũng rất lợi hại.
Nhưng nếu như nói con chim kì lạ này là Tiên Thiên Ma Thần trong truyền thuyết, hắn hoàn toàn không tin.
Chưa nói hiện nay Tiên Thiên Ma Thần còn tồn tại hay không, coi như là có thật thì chắc chắn Tiên Thiên Ma Thần sẽ không ở cái khách điếm nho nhỏ này.
Càng không phải Lý Nguyên có thể khống chế được.
Văn Đạo Nhân trên cây vải: Ta không nói!
Tiết quản gia đảo mắt, đồng tử lóe lên một tia tinh quang.
“Ngài nói, chỉ cần Tiết thiếu gia sờ được con Ngục Kiêu này là sẽ đưa nó cho Tiết thiếu gia, lời nói này có tính không?”
Tiết quản gia xác nhận với Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Tất nhiên là tính.”
Đạt được sự khẳng định của Lý Nguyên, Tiết quản gia lập tức nhìn Tiết Bàn, nói: “Thiếu gia, chúng ta về phòng trước.”
“Đợi một chút.”
Tiết Bàn nghĩ đến điều gì, hắn hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh, muội muội ta nói, ngươi có cái gì mà công nghệ chế tạo bông vải gì đó, không biết phải làm thế nào mới có thể chuyển nhượng cho ta vĩnh viễn?”
Hà hà, lần này ta không quên chính sự!
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nếu ngươi có thể chạm đến Ngục Kiêu, ta tặng cho ngươi luôn.”
Tiết Bàn cười khổ nói: “Ngươi vẫn là ra giá đi, Tiết quản gia còn làm không được thì sao ta có thể chứ?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Các điều kiện khác ngươi càng không làm được.”
Tiết Bàn: “...”
“Thiếu gia, chúng ta lên lầu trước.”
Lúc này, Tiết quản gia thúc giục Tiết Bàn.
Tiết Bàn gật đầu, lập tức trở lại phòng khác từ hậu viện cùng Tiết quản gia.
Vừa trở lại phòng khách, Tiết quản gia liên tiếp bày ra nhiều pháp quyết, đánh ra nhiều đạo ấn với bốn phía của gian phòng, phong ấn không gian trong phòng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận