Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1839 - Dương Khang chạy trốn! (2)

Lý Nhĩ Khế nói với Dương Khang: “Hiện tại, chuyện duy nhất ngươi có thể làm, chính là thúc thủ chịu trói, để bọn ta áp giải đi Trường An, tự mình cầu xin tha thứ với với nữ hoàng Đại Đường và Thái thượng hoàng, nếu ngươi thái độ thành khẩn, có lẽ có thể nhặt về một cái mạng.”
Khoé miệng Dương Khang run lên, kêu hắn thúc thủ chịu trói, chuyện này sao có thể!
Ta là một thiên tài nhân vật phản diện cường đại nhất, có Hệ Thống phản phái mạnh nhất, một phần thưởng, là tăng tu vi lên tới Đại La Kim Tiên, sao ta có thể nịnh nọt lấy lòng người khác được?
Không phải chỉ là Thánh Nhân à?
Chỉ cần chờ một thời gian, ta cũng chưa hẳn không thể tu luyện tới Thánh Nhân.
Đến lúc đó, đám người sỉ nhục ta như các ngươi, toàn bộ đều phải nịnh nọt lấy lòng ta!
Dương Khang thấy mấy Tiên binh giáp đen cầm Khổn Tiên Thằng, đi về phía mình.
Hắn không do dự nữa, lập tức sử dụng Tiên thiên chí bảo của hắn, Đả Hồn Tiên, dễ trở bàn tay phá vỡ giam cầm của trận pháp xung quanh, sau đó không hề lưu luyến phá không mà đi.
Thấy dị biến này, đám người Tát Mãn Đại thượng sư không khỏi đại kinh thất sắc.
Chủ yếu là, khí tức Đả Hồn Tiên phát ra, quá mức kinh thế hãi tục.
Đến mức, đám người thất thần.
Do đó làm cho Dương Khang thuận lợi chạy trốn.
Thấy Dương Khang chạy trốn, Hoàn Nhan Hồng Liệt, đám người Tát Mãn Đại thượng sư, từng người thất hồn lạc phách như cha mẹ chết.
Dương Khang chạy trốn, như vậy làm sao bình ổn lửa giận của nữ hoàng Đại Đường?
Trường An.
Trong Có gian khách điếm.
Ba người Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử, Hoàng Dung đang ngồi trong đại sảnh ăn cơm trưa.
Tiểu Tê Tử nói với Lý Nguyên: “Cha, hôm nay Kim quốc nhốt Hoàn Nhan Hồng Liệt vào tù, áp giải đến Trường An, còn tặng rất nhiều trân bảo cho cha, nói là nhận tội với cha.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Bọn họ đang nhận tội với ngươi đấy chứ.”
Trong lòng hắn rõ ràng, người Kim quốc sợ là Thánh Nhân Tiểu Tê Tử, mà không phải hắn.
Hoàng Dung vô cùng kinh ngạc: “Cái gì, Kim quốc lại đưa lão tử của Dương Khang tới nhận tội? Bọn họ đã phạm tội gì?”
Tiểu Tê Tử tùy ý nói: “Còn không phải lần trước Dương Khang đắc tội các ngươi.”
Vẻ mặt Hoàng Dung ngơ ra.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà là vì chuyện Dương Khang lần trước.
“Lần trước không phải Lý Nguyên đều đã thả Dương Khang hả? Sao còn đưa lão tử của hắn tới nhận tội? Bọn họ có phải khách khí quá rồi không?”
Hoàng Dung có phần khó hiểu nói.
Tiểu Tê Tử cười giải thích: “Sau khi Dương Khang trở về, lại nhờ hoàng đế Kim quốc cầu tình với ta, nói cha mạo phạm hoàng đế Kim quốc, thỉnh cầu ta xử phạt cha.”
“Ặc...”
Hoàng Dung lập tức cực kỳ cạn lời với thao tác lẳng lơ của Dương Khang.
“Thế Dương Khang đâu?”
Hoàng Dung lại hỏi.
Tiểu Tê Tử: “Dương Khang chạy trốn rồi. Cho nên mới để Hoàn Nhan Hồng Liệt thay hắn nhận tội.”
Hoàng Dung lải nhải nói: “Lúc trước Dương Khang còn nói cái gì mà ơn sinh dục không bằng ơn nuôi dưỡng, hắn ở lại Vương phủ là muốn báo đáp ơn nuôi dưỡng của Hoàn Nhan Hồng Liệt, không ngờ hắn chính là báo đáp như vậy.”
Tiểu Tê Tử hỏi cha: “Cha chuẩn bị xử trí Hoàn Nhan Hồng Liệt thế nào?”
Lý Nguyên không để ý nói: “Tùy ngươi.”
Tiểu Tê Tử: “Vậy ta sắp xếp cho hắn đi đào quặng vậy, nếu đã đưa tới, đương nhiên phải khiển trách một phen.”
Nếu không, uy nghiêm của Thánh Nhân nàng còn cần nữa không?
Lý Nguyên căn bản không để Hoàn Nhan Hồng Liệt, hoặc là Dương Khang ở trong lòng.
Hai người này, trong mắt hắn không có gì khác con kiến bình thường.
Hoàng Dung hưng phấn nói: “Dương Khang đã chạy trốn, vậy Hoa Tranh không phải tự do rồi sao? Xem ra Quách Tĩnh và Hoa Tranh, còn có thể nối lại tiền duyên đó. Ặc, chỉ đáng thương Mộc Niệm Từ, không biết sau này nàng nên làm sao đây?”
Mười lăm năm sau.
Hoàng Dung phát hiện một chuyện kỳ quái.
Bởi vì Lý Nguyên nói, hắn phải xa nhà một chuyến, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới, bảo nàng trông coi kỹ khách điếm.
Phải biết rằng, quen biết với Lý Nguyên mấy chục năm, Hoàng Dung vẫn là lần đầu nghe nói Lý Nguyên phải xa nhà.
Đúng là chuyện ly kỳ.
“Ngươi chuẩn bị đi đâu?”
Hoàng Dung tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Không có đích đến, tới đâu tính tới đó.”
Hoàng Dung dùng ánh mắt hoài nghi, nhìn Lý Nguyên, nói: “Ta cứ cảm thấy, ngươi có chuyện gì gạt ta.”
Lý Nguyên trợn trắng mắt: “Ta có thể có chuyện gì gạt ngươi?”
Hắn cũng không nói thêm gì nhiều với Hoàng Dung, cầm một chiếc quạt xếp mình làm, rời khỏi thành Trường An.
Lý Nguyên đi đường, dường như thực sự không có đích đến.
Thỉnh thoảng, hắn đi đường lớn, thỉnh thoảng, hắn xuyên rừng qua suối, thỉnh thoảng, hắn lội nước vượt núi.
Vừa đi, vừa xem phong cảnh dọc đường, thong dong điềm tĩnh, thoải mái nhàn nhã.
Mà gió sương mưa tuyết dọc đường, ngược lại không hề để lại vết tích trên người Lý Nguyên.
Hắn thoạt nhìn, vĩnh viễn sáng chói, không nhiễm một hạt bụi như vậy.
Buổi tối ngày này.
Trăng sáng sao thưa.
Lý Nguyên tới dưới chân núi cao mấy trăm ngàn trượng, ngồi trên một tảng đá sạch sẽ yên lặng nghỉ ngơi.
Lúc này, mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ve, tiếng ếch ngươi tới ta đi, có vẻ đặc biệt yên lặng hài hòa.
Ở nơi dã ngoại hoang tàn vắng vẻ này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng, đột ngột phá vỡ đêm đen tĩnh mịch.
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng thắng tuyết, gót sen nhẹ nhàng, đi tới gần đó.
Nữ tử nhìn chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mái tóc dài màu đen, một nửa búi sau gáy, một xoã thẳng trên vai, nhìn rất phiêu miểu, tiên khí vô cùng.
Dung mạo nữ tử cực kỳ thuần dực lãnh diễm, khí chất thanh lãnh xuất trần không nói nên lời, trong ánh mắt không có một tia tạp chất, tỏ ra vô cùng đơn thuần vô tà, không dính một tia khói lửa nhân gian.
Da thịt nàng và y phục, vậy mà không phân được ai trắng nõn hơn.
Dung mạo đó, trong những người Lý Nguyên đã gặp, lại chỉ kém hơn mấy người Đát Kỷ, Tiểu Tê Tử, Nữ Oa, Hậu Thổ, Thường Nga vài phần mà thôi.
Nữ tử chợt dừng bước, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên núi, suy nghĩ xuất thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận