Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1402 - Biến thành một tên ngốc

Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhắc nhở Cát Thiên Sư: "Nói với Nữ hoàng Tiên đường, nói Tam Thánh Mẫu đã bị Phật Môn bắt lại, sinh tử chưa rõ."
"Việc này nói cho Nữ hoàng Tiên đường thì có tác dụng gì?" Cát Thiên Sư không rõ ràng cho lắm.
Trong con mắt Dao Trì hiện lên một tia sáng mờ mờ, nói: "Nữ hoàng Tiên đường đã từng bái Tam Thánh Mẫu làm mẹ nuôi, nếu như nàng biết việc này thì chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm đến."
"Tam Thánh Mẫu còn có cuộc gặp gỡ như vậy? !"
Tứ Đại Thiên Sư, Trương Khai Thái, Thái Bạch Kim Tinh, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hiển nhiên là bị tin tức này làm cho khiếp sợ rồi.
Dù sao, với địa vị bây giờ của Nữ hoàng Tiên đường, có thể làm mẹ nuôi của nàng, mức độ tôn quý, có thể tưởng tượng được rồi chứ.
Dao Trì cũng không có giải thích gì nhiều.
Tứ Đại Thiên Sư từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, lập tức lĩnh mệnh rời khỏi Ngự Thư phòng.
Thân hình của Hạo Thiên và Vương Mẫu lóe lên, cũng biến mất khỏi chỗ ngồi, đi tới Minh Sơn tự.
Bên trong thư phòng nhất thời cũng chỉ còn lại có ba người Ngọc Đế, Thái Bạch Kim Tinh, Trương Khai Thái.
Ngọc Đế hỏi Trương Khai Thái: "Con ta, tại sao trước đây ngươi lại không suy tính được chuyện ở Minh Sơn tự? Còn nữa, trước đây ngươi nói, chỉ cần phái Tam Thánh Mẫu, Đặng Thiền Ngọc, Ngọc Yên đi tọa trấn Bắc Câu Lô Châu là có thể ngăn cản Phật Môn tấn công, tại sao các nàng không ngăn cản được?"
Trương Khai Thái nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ ra một tia xấu hổ, lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Không biết nên trả lời nghi vấn của cha như thế nào.
Thực ra trong lòng hắn cũng rất muốn hỏi: Vì sao?
Tại thế giới cũ của hắn, căn bản không có tình tiết ở Minh Sơn tự!
Càng chưa từng xuất hiện cái gì mà lão tăng quét rác!
Dựa theo kịch bản ban đầu, thế lực của Thiên Đình ở Bắc Câu Lô Châu bị Phật Môn hoàn toàn đuổi ra.
Chẳng lẽ, ta khiến cho lão cha phái Đặng Thiền Ngọc, Trương Ngọc Yên, Dương Tiễn tọa trấn Bắc câu Lô Châu, dẫn đến kịch bản xuất hiện thay đổi.
Khiến cho chiến sự giữa Thiên Đình và Phật Môn kéo dài, thế nên lúc này mới đưa tới một lão tăng quét rác?
Trước có Lý tiền bối thần bí khó lường, sau có lão tăng quét rác lấy một địch vạn, có phải đại năng ẩn cư ở Hồng Hoang có hơi nhiều một chút rồi không?
Xem ra, về sau vẫn là đừng nên làm ra vẻ mà tiết lộ kịch bản.
Rất có thể khiến cho chính bản thân mình biến thành một tên ngốc!
Trương Khai Thái cảm khái ở trong lòng.
"Việc này hài nhi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì." Hắn chỉ đành phải giả bộ hồ đồ với lão cha.
Trương Bách Nhẫn thấy nhi tử cũng không biết, không khỏi âm thầm thở dài.
Trước đây hắn còn tưởng nhi tử nhà mình không có năng lực đánh hơi biết trước những việc chưa xảy ra.
Xem ra cũng không phải như vậy.
“Cái đó… phụ thân à, ta muốn đến thăm Minh Sơn tự một chút.”
Trương Khai Thái nói với phụ thân mình.
Hắn muốn gặp tận mắt lão tăng quét rác đó, xem đến cùng là nhân vật phương nào?
Mà lại ghê gớm như vậy.
Trương Bách Nhẫn: “Vừa khéo, ta cũng đang chuẩn bị đến thăm một chuyến xem lão tăng quét rác đó rốt cuộc là thần thánh phương nào. Thế thì đi chung đi.”
Minh Sơn tự.
Trong khoảng thời gian này, hòa thượng Minh Sơn tự có thể nói là tinh thần phấn khởi, bọn họ trông có vẻ vô cùng mừng rỡ, không ngờ chùa mình lại có một vị cao tăng tuyệt thế ẩn nấp, dễ dàng một mẻ hốt gọn mấy chiến thần cấp bậc đứng đầu Thiên Đình.
Quan trọng là vị lão tổ này còn rất khiêm tốn nữa.
Mặc dù đã bày ra thần thông khó mà đo lường được, nhưng lão tổ vẫn giống như trước đây, mỗi ngày vẫn lặng lẽ quét dọn trong ngoài chùa như cũ, khiến cho mọi người được mở mang kiến thức cái gì gọi là vinh nhục bất động chân chính.
Ngày hôm nay, Liễu Phàm đang cầm chổi lặng lẽ quét dọn thềm đá ở sân sau Minh Sơn tự.
Đúng lúc này, có một bóng người đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước từ trong hư không hiện ra ở sau lưng Liễu Phàm.
Liễu Phàm vẫn im lặng quét thềm đá, mặt không cảm xúc, cũng không quay đầu nhìn lại, giống như không hề phát hiện có người xuất hiện ở sau lưng mình vậy.
Như Lai nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Liễu Phàm, ánh mắt có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì hắn đã thăm dò ở dưới khoảng cách gần như vậy, thế mà vẫn không thẳng dò ra được tu vi thực sự của vị lão tăng quét rác này đến cùng đang ở cảnh giới nào.
Thân thể của đối phương hệt như một đám sương mù dày đặc, không cách nào dò xét, cũng không cách nào suy đoán ra được.
Chỉ là tràn đầy khí tức vĩnh cửu bất diệt, rõ ràng vĩnh cửu bất tận, sâu xa, lâu đời.
Thân thể tựa như là hư vô mờ mịt, giống như Hồng Mông vô biên vô hạn vậy.
Điều này khiến cho Như Lai vô cùng khiếp sợ.
Dù sao tu vi của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh đại viên mãn rồi. Vậy mà hắn còn thăm dò không ra, thế chẳng phải có nghĩa là thực lực của vị pháp sư Liễu Phàm này còn kinh khủng hơn cả dự đoán của hắn nữa sao?
Rốt cuộc người này tu luyện công pháp che giấu khí tức gì vậy?
Hay là thực lực của hắn đã vượt qua ta rồi?
Nếu chẳng qua chỉ là công pháp tu luyện che giấu khí tức thì còn có thể nghĩ thông được, nhưng nếu thực lực của đối phương đã vượt qua ta thì…
Như Lai nghĩ tới đây cũng không nhịn được cảm giác da đầu tê dại một hồi.
Dẫu sau vượt qua hắn chính là Thánh Nhân đấy!
Lẽ nào Phật môn lại có nhiều thêm một vị Thánh Nhân… có lẽ… không thể nào đâu đúng không?
Dù sao thì sau khi thành Thánh chắc chắn sẽ kéo theo dị tượng trời đất, vạn tộc tới chúc mừng.
Thế nhưng từ sau khi Côn Bằng lão tổ thành Thánh, Hồng Hoang cũng chưa từng xuất hiện dị tượng long trọng “mây tím tới từ phía Đông” đâu!
Mắt Như Lai không ngừng chuyền động, trong lòng nổi lên vô số suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận