Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1237 - Yến Xích Hà thổ huyết! Món pháp bảo này cũng quá lợi hại đi?

Yến Xích Hà nhìn thấy quá trình Nhiếp Tiểu Thiến dùng ô giấy dầu đối phó với âm binh quỷ tướng, quả thật là người cản giết người, quỷ cản giết quỷ.
Hắn thật sự bị chấn kinh rồi, cây dù này của Lý lão đệ lại lợi hại như vậy?
Không chỉ Yến Xích Hà sợ hãi, ngay cả hai người Hòe tinh và Hắc Sơn lão yêu đang đứng ngoài xem cuộc chiến cũng khiếp sợ.
Hai người gắt gao nhìn chằm chằm vào cây ô giấy dầu trong tay Nhiếp Tiểu Thiến, bọn họ đã sớm không còn dáng vẻ bình tĩnh thong dong lúc nãy nữa rồi.
“Trong tay này đang cầm là pháp bảo gì thế, tại sao âm binh quỷ tướng của ta lại không chịu nổi một kích?”
Hắc Sơn lão yêu hỏi Hòe tinh.
Trong lòng Hòe tinh lúc này vừa phẫn nộ vừa nghi hoặc.
Hắn thật sự không ngờ Nhiếp Tiểu Thiến vậy mà lại có một thanh pháp bảo lợi hại như vậy.
Tại sao lại không giao cho ta?
Nếu ta có pháp bảo này, ta cũng sẽ không bị Yến Xích Hà đả thương bản thể.
Tuy trong lòng hắn khó chịu nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, trả lời Hắc Sơn lão yêu: “Chiếc ô giấy dầu này là một pháp bảo ta vô tình lấy được, không ngờ lại bị tên tiện nhân này trộm mất, kính xin Hắc Sơn lão yêu có thể vì ta mà đoạt lại bảo vật này.”
Thanh pháp bảo này dù ở trong tay Nhiếp Tiểu Thiến lại có thể phát huy uy lực như vậy, Hòe tinh không cần nghĩ cũng có thể biết được thanh pháp bảo này có uy lực mạnh mẽ không giống người thường thế nào.
Hắn đương nhiên muốn chiếm làm của riêng, bởi vậy lúc này mới lòng dạ hẹp hòi nói thanh pháp bảo này là do Nhiếp Tiểu Thiến trộm của hắn.
Hắc Sơn lão yêu nhìn chằm chằm vào cây dù trong tay Nhiếp Tiểu Thiến, tham lam nói: “Món pháp bảo này vậy mà lại ẩn chứa pháp tắc đạo vân ta xem cũng không hiểu, chỉ sợ phẩm cấp không phải bình thường, rơi vào trong tay ngươi, quả thực là phung phí của trời, về sau thuộc về ta, coi như là hồi môn của ngươi!”
Hòe tinh: “…”
“Cái này…”
“Làm sao, người không muốn sao?”
Hắc Sơn lãi yêu lãnh đạm nhìn Hòe tinh.
Hòe tinh bị Hắc Sơn lão yêu nhìn chằm chằm, đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát.
Hắn đột nhiên nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình.
Bản thân mình bây giờ còn đang phải nhờ vả Hắc Sơn lão yêu mới trả thù được, làm sao hắn dám đắc tội Hắc Sơn lão yêu chứ, hắn chỉ đành miễn cưỡng vui vẻ nói: “Nguyện ý, ta tất nhiên nguyện ý rồi!”
Lúc này Hắc Sơn lão yêu mới hài lòng thu hồi ánh mắt.
Hắn thấy thủ hạ của mình bất lực dưới tay Nhiếp Tiểu Thiến, tức giận nói: “Thật sự là một đám phế vật, chỉ là một nữ tử nho nhỏ cũng không đối phó được, lại phải để ta tự mình ra tay.”
“Ầm.”
Nói xong, chỉ thấy hắn vỗ tay xuống tay vịn bên phải chiếc kiệu, cơ thể tung một cái bay ra từ đỉnh kiệu, nhanh chóng bắn đến chỗ Nhiếp Tiểu Thiến.
Sau khi Hắc Sơn lão yêu rời khỏi kiệu, vẻ mặt chân thực của hắn cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn có một khuôn mặt già nua gầy mò, dáng vẻ giống như không thuộc về mình, răng nanh dài ba thước, trông quái dị tàn ác đến cực điểm.
Hắn cao khoảng mười mét, mặc một bộ trường bào màu đen, sau lưng khoác một chiếc áo choàng đen, trông vô cùng khủng bố.
Cơ thể hắn khẽ động đã bị Yến Xích Hà phát hiện.
Yến Xích Hà cảm nhận được uy áp của Hắc Sơn lão yêu, vẻ mặt kịch biến.
Hắn cảm thấy, mình trước mặt Hắc Sơn lão yêu, giống như một con kiến và một ngọn núi, trông vô cùng nhỏ bé…
Cái này đã muốn vượt ra khỏi khí thế Luyện Hư Hợp Đạo rồi, chẳng lẽ Hắc Sơn lão yêu đã thành tiên, trở thành một Quỷ vương rồi?
Yến Xích Hà tranh thủ thời gian hét lớn với Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần: “Mọi người chạy mau, tên yêu quái này vô cùng mạnh mẽ, không thể đánh lại đâu.”
Nhưng mà Ninh Thái Thần chưa kịp chạy trốn lại bị hắn phát hiện, hắn còn chưa kịp khởi hành thì Hắc Sơn lão yêu đã bay đến trước mặt mọi người, duỗi cánh tay như là lợi kiếm, hung hăng chộp tới Nhiếp Tiểu Thiến.
Yến Xích Hà thấy thế, trực tiếp dùng răng cắn ngón tay, dùng máu tươi của hắn vẽ lên bảo kiếm một ký hiệu.
Theo động tác ngón tay của Yến Xích Hà, bảo kiếm lập tức sáng lên từng đạo kim quang.
Lúc kỹ hiệu được vẽ xong, cả thanh bảo kiếm lập tức bị kim quang bao lấy, chói mắt tựa như mặt trời.
“Xem kiếm!”
Yến Xích Hà lập tức hung hăng cầm kiếm bổ nhào tới Hắc Sơn lão yêu.
Hắc Sơn lão yêu thấy Yến Xích Hà tấn công đến, chỉ thấy tay áo của hắn quét qua, một luồng gió lạnh ập tới lập tức thổi bay Yến Xích Hà, cả người hắn nặng nề nện lên tường thành, tường thành cũng bị nứt thành hai nửa.
Nện đến mức miệng Yến Xích Hà phun máu tươi, không đứng dậy nổi.
Tốc độ Hắc Sơn lão yêu không giảm, tiếp tục chộp tới Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Yến Xích Hà vậy mà không chịu nổi một kích của Hắc Sơn lão yêu, trong lòng sợ hãi không thôi.
Nàng cũng không có cách nào đối phó với địch, chỉ có thể cầm ô giấy dầu chắn trước người.
“Đạo Tổ, Ngọc Đế, Bồ Tát phù hộ, hy vọng cái dù này có thể ngăn được yêu quái.”
Nàng âm thầm cầu nguyện trời phật trong lòng.
Bàn tay khổng lồ của Hắc Sơn lão yêu chộp vào ô giấy dầu.
“Buông tay…”
Hắn quát nhẹ một tiếng, bàn tay dùng lực chuẩn bị cướp ô giấy dầu trong tay Nhiếp Tiểu Thiến vào tay.
Nhưng đúng vào lúc này, Hắc Sơn lão yêu lại phát hiện linh khí trong cơ thể mình giảm đi không ngừng, giống như đê vỡ mà tràn vào trong ô giấy dầu.
Hắc Sơn lão yêu cũng đã ở cơ cảnh, hắn cảm thấy không đúng, có ý định thu tay lại.
Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ chính là, hắn phát hiện tay mình giống như bị dán vào ô giấy dầu, cho dù hắn có dùng sức thế nào cũng không thể thu tay lại…
“Mở cho ta.”
Hắc Sơn lão yêu thình lình hét lên một tiếng, chỉ thấy tóc và áo choàng trên người của hắn lập tức không gió mà động, tự động bay phấp phới sau lưng.
Trong lúc nhất thời chỉ thấy các loại cốt kiếm, âm hỏa, âm lôi ùn ùn kéo đến đánh vào trên ô dù giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận