Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1397 - Sự việc bí ẩn của Minh Sơn tự! (2)

Thiên binh xung quanh lập tức có chút chột dạ.
Biểu cảm của Thần tướng thống lĩnh cũng biến ảo bất định.
Cho dù đây không phải là Phật Tổ hiển linh, chỉ sợ cũng là đại năng nào đó âm thầm giở trò.
“Là ai đang cản trở Thiên Đình làm việc? Xin ra ngoài gặp mặt.”
Thần tướng thống lĩnh cao giọng hét lên xung quanh.
Nhưng vốn không ai trả lời hắn.
Thần tướng suy nghĩ một lúc, lập tức dặn dò với Thiên binh xung quanh: “Chúng ta trở về trước.”
Tình hình nơi này đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn, bởi vậy chuẩn bị trở về báo cho cấp trên.
Rất nhanh, Thiên binh Thiên tướng lập tức rời khỏi Minh Sơn tự.
Hòa thượng trong chùa thấy thế, cả đám lập tức vui mừng không kìm được, thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá đi, cuối cùng đám ác đồ này cũng đi rồi.”
“Nhờ có Phật Tổ phù hộ, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
“Đúng vậy, nhờ có Phật Tổ hiển linh.”
Diệu Giác thấy đám tăng vui vẻ, thì hàng lông mày hơi nhíu lại.
Thật ra hắn cũng không biết đây có phải là Phật Tổ hiển linh hay không.
Thời gian này, Bảo Lai quốc bị đẩy ngã không ít chùa chiền, nhưng chưa nghe nói Phật Tổ hiển linh bước ra ngoài ngăn cản…
Dù sao, nếu như Phật Tổ đã ra tay thì Ngọc Đế, Hạo Thiên, Vương Mẫu ở trên bầu trời đương nhiên sẽ không mặc kệ mà ngồi xem.
Một khi Chuẩn Thánh ra tay, thiệt hại gây ra, đừng nói Bắc Câu Lô Châu, ngay cả toàn bộ Hồng Hoang cũng không thể chống đỡ được.
Vì vậy, cho tới bây giờ, bất kể là Phật Tổ hay là Hạo Thiên cũng đều không tính toán tự mình ra tay.
Nhưng nếu như không phải Phật Tổ hiển linh, vậy thì là ai đang âm thầm trợ giúp Minh Sơn tự?
Diệu Giác nhìn lướt qua những sa ni ở trong chùa, nhưng lại không nhìn ra được bất cứ điều gì dị thường.
"Chủ trì, sau này nên làm sao bây giờ? Tuy đám thiên binh kia đã rút lui nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định."
Một vị giám viện ngoài năm mươi tuổi, đầu trọc nhưng lại để râu, sắc mặt lộ vẻ ưu sầu hỏi Diệu Giác.
Diệu Giác còn chưa mở miệng, một trong số các vị trưởng lão đã nói: "Không cần phải lo lắng, nếu Phật Tổ đã hiển linh, tất nhiên Phật Tổ sẽ tiếp tục phù hộ chúng ta."
"Đúng vậy, có Phật Tổ phù hộ, dù cho Ngọc Đế có tự mình đến đây cũng không cần lo lắng, cần gì phải sợ vài tên thiên binh!" Có hòa thượng phụ họa nói.
Trong lòng Diệu Giác mặc dù cũng không cảm thấy lần này là Phật Tổ hiển linh.
Nhưng vì ổn định tâm trạng của mọi người, tránh tạo thành khủng hoảng, hắn chỉ đành phụ họa nói: "Không sai, có Phật Tổ phù hộ, tất cả đều không cần phải sợ hãi."
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới để mọi người thừa cơ chạy trốn, dù sao hơn mười quốc gia xung quanh Bảo Lai quốc đều nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Đình, đồng thời đều đang ra sức phổ biến diệt Phật.
Thấy hòa thượng liền bắt phải hoàn tục, không hoàn tục thì trực tiếp giết chết.
Vì vậy hòa thượng ở Minh Sơn tự có muốn chạy trốn cũng không có chỗ nào để trốn.
Chỉ có thể ở lại trong chùa.
Dù cho, vì thế mà bỏ mạng.
Cùng lắm thì luân hồi chuyển thế.
Chỉ hy vọng đây thật sự là Phật Tổ hiển linh, tương lai tiếp tục bảo vệ chúng ta.
A Di Đà Phật!
Diệu Giác nhìn đám người xung quanh vẻ mặt nhẹ nhõm, âm thầm cầu khẩn trong lòng.
Di chuyển đến một góc bên ngoài đám người.
Có một ông lão đầu đội mũ bì lô, mặc trên người trang phục hòa thượng màu vàng nhạt, cầm một cái chổi, đang không chút hoang mang quét lá rụng trên đất.
Biểu tình bình tĩnh thong dong, không hoảng hốt chút nào.
Dù cho là thời điểm thiên binh giáng lâm vừa rồi, vẻ mặt của hắn cũng không thay đổi chút nào.
Ông lão nhìn như có vẻ tuổi già sức yếu nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, làn da của hắn bóng loáng tinh xảo, căn bản không có nếp nhăn.
Hai tay của hắn thon dài trắng nõn, so với ngón tay của nữ tử còn xinh đẹp hơn.
Hai mắt của hắn sáng tỏ lại thâm thúy, tựa như hai vũ trụ Hồng Mông huyền ảo, không thể dò xét.
Tuy là làn da, ngón tay, ánh mắt của hắn hoàn toàn không phải trạng thái của một ông lão có thể bảo trì. Nhưng ở trước mắt mọi người, hắn nhìn đúng là có vẻ tuổi già sức yếu, đi lại rệu rã, cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Hòa thượng Minh Sơn tự vừa mới dọn dẹp sạch sẽ tượng Phật bị thiên binh hủy hoại, đúng lúc này, chỉ thấy một đám tường vân, mang theo hơi thở trang nghiêm kinh khủng, từ hướng đông nam bay đến phía trên bầu trời Minh Sơn tự.
Bên trên tường vân, chỉ thấy kim thương thiết mã, cờ phướn trùng điệp.
Có năm nghìn thiên binh thiên tướng, mặc áo giáp da, đứng ở vị trí đặc biệt, sắc mặt trang nghiêm đứng trong tường vân.
Mà dẫn đầu lại là một vị nữ tướng tư thế hiên ngang.
Nữ tử đầu đội ngân khôi, người mặc áo giáp ngân phượng vảy mịn, sau lưng treo hai thanh Nhật Nguyệt Phân Quang kiếm, có tu vi Kim Tiên trung kỳ.
Chính là Trương Ngọc Cầm, Lục muội trong Thất Tiên Nữ.
Có câu gọi là đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh.
Từ sau khi Trương Ngọc Yên được sắc phong làm Tứ Cực đại tướng quân, sáu tỷ tỷ của Trương Ngọc Yên tất nhiên đều đi theo tới Bắc Câu Lô Châu, trở thành cánh tay trái phải của Thất muội, phân ưu cùng Thất muội.
Vừa rồi Trương Ngọc Cầm tọa trấn trong quân, vừa lúc nghe thấy người bẩm báo sự bất thường ở Minh Sơn tự.
Nàng tò mò, \brfn quyết định tự mình dẫn đầu thiên binh thiên tướng đến kiểm tra tình huống ở nơi này.
Vì vậy mới có một màn này.
Hòa thượng Minh Sơn tự thấy thiên binh thiên tướng trên trời lại đến nhiều như vậy, khí thế tỏa ra như sí như hồng, ép tới mọi người hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đám người vốn đang thả lỏng trong lòng, lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Mấy người Diệu Giác trưởng lão trong chùa mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm thiên binh thiên tướng, trong mắt đều lộ ra cảm xúc lo âu nồng đậm.
Trong số các hòa thượng cũng chỉ có lão tăng quét sân kia vẫn còn đang không chút hoang mang quét lá rụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận