Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1701 - Nói khóc là khóc, nói cười là cười

Còn xào rau, ta cho ngươi xào!
“Ha, phi!”
Hết hơi, nàng lập tức nhổ vào trong nồi.
Chỉ có điều, nàng đã quên, trên mặt nàng đang đeo một tấm khăn.
Kết quả, nước miếng bị nhổ vào tấm khăn lụa, dính lên chính khuôn mặt nàng ta.
Hoàng Dung: “….”
Cảm nhận được sự ghê tởm trên khuôn mặt, còn có bất bình trong lòng, tâm tình Hoàng Dung lập tức sụp đổ.
"Oa!”
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, lập tức khóc lớn lên.
"Oa oa oa, ai cũng gây khó dễ ta, tất cả mọi người đều bắt nạt ta, oa oa oa, vì cái gì mà tất cả mọi người đều bắt nạt ta?”
Lý Nguyên thấy Hoàng Dung như một đứa trẻ, lên tiếng khóc lớn, không khỏi bất lực nói: "Có vẻ như ngươi đang bắt nạt người khác đúng không? Vô duyên vô cớ lừa ta, còn ăn trộm đồ của người khác, còn muốn giết ta, còn nhổ vào nồi của ta. Ngươi đấy, tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão.”

Hoàng Dung vừa khóc vừa nói: "Oa oa oa, ta chỉ là muốn đùa với ngươi thôi, nhưng ngươi huỷ nhan sắc của ta thì sao? Về sau ta làm sao còn có thể gặp người khác? Ai còn có thể nguyện ý lấy ta? Oa oa oa…”
Nghĩ đến cái miệng lạp xưởng của mình, nàng càng không khỏi xót xa.
Lý Nguyên lắc đầu nói: "Ngươi đây cũng không phải là hay nói đùa, không nói đùa thì sẽ vô hại, mà hành vi của ngươi đã làm cho người ta chán ghét.”
Hoàng Dung tiếp tục khóc: "Oa oa oa, ta biết rõ sai rồi, nhưng môi của ta…oa oa oa.”
Lý Nguyên thấy Hoàng Dung khóc lóc thảm thiết, cũng không phải đang diễn trò, hắn cảm thấy Hoàng Dung đã học được một bài học, không nên trêu chọc nàng ta nữa.
Vì vậy, hắn mở miệng an ủi: "Được rồi, đừng khóc, trên khoai tây chiên không có độc, đây chẳng qua chỉ là một loại hạt tiêu đặc biệt mà thôi, sau một ngày, môi của ngươi sẽ tự giảm sưng tấy, dùng cái gì giải được?”
"Thật sao? "Hoàng Dung rơm rớm nước mắt hỏi.
Nàng có chút không tin tưởng, việc này vậy mà đơn giản thế thôi sao?
Lý Nguyên: "Lừa ngươi ta là chó con.”
"Phốc phốc!”
Hoàng Dung không nhịn được mà cười lên.
Lý Nguyên: "…..”
Đúng là tính cách như một đứa trẻ, nói khóc liền khóc, nói giỡn liền cười!
Lúc này, Lý Nguyên cũng đã xào xong hết.
Hắn cởi tạp dề, mang các món ăn ra bàn.
Hoàng Dung thấy chuẩn bị ăn cơm, vội vàng bò từ dưới đất đứng lên, chủ động nói ra: "Ta giúp người cầm chén đũa.”
Lấy chén đũa xuống, dùng một bữa, cũng không có gì quá đáng đúng không?
Hoàng Dung thầm nghĩ.
Lý Nguyên nghe vậy, nhanh chóng ngăn cản, nói: “Ờm, cảm ơn lòng tốt của ngươi nhưng ngươi không cần cầm bát đũa nữa đâu, mau đi rửa mặt đi, nếu không nước mắt, nước mũi với nước miếng sắp đóng thành mặt nạ rồi.”
Chủ yếu là hắn cũng không dám ăn bát đũa bị Hoàng Dung chạm vào.
Dù sao Hoàng Dung vừa nhổ nước bọt, vừa chảy nước mũi lại còn rớt nước mắt, ghê chết đi được.
Hoàng Dung: “...”
“Két két!”
Một tràng tiếng nghiến răng vang lên.
Tên này thật đáng ghét!
Dám ghét bỏ ta!
Song được Lý Nguyên nhắc nhở, Hoàng Dung cũng cảm thấy trên mặt rất khó chịu.
Nàng hỏi Lý Nguyên: “Khách điếm của ngươi có phòng tắm đúng không, ở đâu thế? Ta đi tắm cái đã.”
Lý Nguyên nghe vậy, lập tức giơ tay ra trước mặt Hoàng Dung.
“Gì đấy?”
Hoàng Dung tỏ vẻ hoài nghi.
Lý Nguyên giải thích: “Muốn tắm thì phải ở trọ. Mà ở trọ thì đương nhiên phải giao tiền rồi. Một đêm mười lượng bạc.”
Hoàng Dung: “...”
Trên trán nàng nhất thời chảy xuống ba đường sọc đen =.=|||.
Tiếng nghiến răng càng vang hơn.
Nàng chỉ muốn tắm rửa thôi mà lại đòi nàng tận mười lượng bạc.
Quá xấu xa!
Gian thương hàng thật giá thật!
Nàng cực kỳ nghi ngờ có phải Lý Nguyên đang trả thù chuyện lúc trước nàng lừa tiền hắn không?
Đồ quỷ hẹp hòi!
“Không trả có được không? Ta nghèo.”
Nàng giả vờ đáng thương nói.
Lý Nguyên thản nhiên đáp: “Nghèo thì ngươi ra sông mà tắm. Chỗ đó không lấy tiền đâu.”
“Ngươi có lòng trắc ẩn không hả?”
Hoàng Dung bất mãn nói.
“Không có.” Lý Nguyên trả lời.
Hoàng Dung: “...”
Có cần đáp dứt khoát vậy không?
Thấy Lý Nguyên không chịu nhượng bộ, Hoàng Dung chẳng còn cách nào, chỉ đành bất đắc dĩ lấy mười lượng bạc từ trong túi trữ vật ra, vỗ thật mạnh vào tay Lý Nguyên.
“Này, gian thương! Đưa bổn tiểu thư đến phòng tắm, sau đó nấu nước cho ta. Nhớ hái chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng ngâm nước tắm, nhiều một đóa hay ít một đóa đều không được.”
Hừ, bắt ta trả tiền à? Để xem ta sai sử ngươi thế nào!
Lý Nguyên nhận tiền, bình tĩnh nói: “Ngươi tự đến quầy lấy chìa khóa, sau đó lên gian phòng ở lầu hai rửa mặt, trong đó có nước.”
Hoàng Dung thở phì phò: “Sao ngươi không đi dẫn đường? Lại để khách tự lấy chìa khóa, mười lượng bạc mà chất lượng phục vụ vậy đó hả?”
Lý Nguyên: “Bản điếm chỉ cung cấp chỗ ở, không có phục vụ, càng không có nước tắm chín trăm chín chín đóa hoa hồng.”
Dứt lời, hắn bưng lẩu cá ếch, thịt bê xào tiêu và rau muống xào rời khỏi nhà bếp.
Hoàng Dung: “...”
A gian thương, đại gian thương!
Tuy trong loàng Hoàng Dung tức phát điên nhưng lại chẳng có cách nào. Cuối cùng nàng chỉ đành cầm chìa khóa, đi lên gian phòng ở lầu hai.
“Rầm rầm rầm!”
Song để phát tiết nỗi bất mãn với Lý Nguyên, lúc lên lầu, nàng vừa đi vừa giậm chân thật mạnh.
Cố đạp gãy mấy tấm ván lót sàn cho Lý Nguyên biết tay.
Song rõ ràng nàng đã rất gắng sức, dù là một ngọn núi lớn cũng bị giẫm thành bột mịn, thế mà cầu thang vẫn bình yên vô sự, không sứt mẻ gì.
Rốt cuộc cầu thang này chế tạo từ thứ gì vậy, còn bền hơn cả tinh thiết nữa?
Nàng lại nghĩ tới cái rèm cửa không vén lên nổi lúc trước.
Nàng phát hiện khách điếm này ẩn giấu không ít bí mật!
Hoàng Dung đi vào phòng trọ, tìm được phòng tắm bên trong.
Thấy cách bài trí của phòng trọ và phòng tắm, nàng phát hiện dường như mười lượng bạc cũng không đắt.
Phòng trọ rộng rãi sáng sửa, sạch sẽ ngăn nắp, đệm trăng trắng muốt như lông vũ, không có một vết ố bẩn.
Đặc biệt là phòng tắm, bài trí cực kỳ sang trọng.
Bên trong lát hoàn toàn bằng đá cẩm thạch, sàn nhà và tường bóng loáng đến mức soi gương được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận