Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 739 - Nữ Bạt là một đại biến thái (2)

Ăn mì xong, Nữ Bạt liếm liếm môi, vẻ mặt không hài lòng.
Ai da, vốn là có thể ăn từ tốn, không ngờ lại bị Tướng Thần phá hủy, thật sự là không thể tha thứ.
Thấy vẻ mặt không hài lòng của Nữ Bạt, Tướng Thần cảm thấy đây là một đại biến thái.
“Ta không có trốn, chỉ là mắt ngươi mù nên không nhìn thấy thôi.”
Nữ Bạt không chịu yếu thế nhìn chằm chằm Tướng Thần.
Ánh mắt hai bên gặp nhau trong không trung, tóc không có gió tự động đậy…
Tướng Thần lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi có cách gì có thể che giấu hơi thở, nhưng muốn ngay dưới mí mắt ta chạy trốn, đừng có mơ. Có điều, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi giao tiểu cô nương này cho ta là được.”
“Không bao giờ.”
Nữ Bạt không chút do dự cự tuyệt lời đề nghị của Tướng Thần: “Chẳng lẽ ngươi cũng coi trọng dòng máu cao quý của tiểu cô nương này sao?”
Nữ Bạt nói: “Ta không hút máu.”
Tướng Thần: “Nếu đã không hút máu, vậy mà ngươi chỉ vì một nữ hài mà đối đầu với ta?”
Nữ Bạt bình tĩnh nói: “Có gì mà không thể?”
Tướng Thần nghe thấy vậy, lập tức không hề nhiều lời, trên người hắn đột nhiên phát ra một luồng uy áp cực kỳ bá đạo, cuốn theo Chư Thiên Chi Thế mà tàn nhẫn đánh về phía Nữ Bạt.
Mà Nữ Bạt cũng không cam lòng yếu thế phát ra luồng khí tức khủng bố, một cỗ huyền quang nóng rực hung hãn đánh tới Tướng Thần.
Khí tức của hai bên dồn ép nhau đến ngạt thở, thời không bị bóp nghẹt gần như vỡ vụn.
Đột nhiên, ánh mắt của Thần Tướng cùng Nữ Bạt đều thay đổi, thần sắc tràn ngập khiếp sợ cùng kinh hãi khó có thể diễn tả.
Bởi vì không gian kết giới bị khí tức hai người đánh nát, họ liền nhìn thấy không gian trong khách điếm này bỗng nhiên trở nên rộng mênh mông.
Giống như bọn họ vừa đặt mình vào trong một thế giới giống với Hồng Mông, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm đầu với điểm cuối.
Mặt sàn dưới chân giống như một đại lục vô tận, còn rộng lớn hơn Hồng Hoang vô số lần, huyền quang uyển chuyển, hoa văn bất diệt.
Bàn ghế bên trong khách điếm, lớn hơn nhiều so với sao trời, toàn thân quanh quẩn đủ loại pháp tắc, tràn ngập khí tức tự cổ chí kim.
Trong khách điếm, vốn đang bày mấy bồn lục la, thủy tiên, hoa bách hợp.
Mà giờ phút này, trong mắt Tướng Thần cùng Nữ Bạt, những loại hoa này đã hóa thành những Hỗn Độn linh căn tuyệt thế, ngạo nghễ đứng trong Hồng Mông, Đại Đạo khắc trên đó đều toát lên sự huyền diệu khó tả. Tràn ngập linh khí Hỗn Độn thuần khiết, quay xung quanh Hỗn Độn linh căn giống như tinh vân ngân hà, kết hợp với vô số Hỗn Độn pháp tắc nhẹ nhàng uốn lượn bên trong tinh vân.
Nhìn lại Lý Nguyên, hắn vẫn bình tĩnh ngồi sau quầy rượu. Chẳng qua, lại là đấng tối cao của thế giới Hồng Mông.
Hắn tựa như một vị thần sáng thế, ngồi ở nơi cao nhất trên thế giới, thờ ơ nhìn xuống thế giới Hồng Mông dưới chân mình.
Ghế dựa phía sau hắn, tựa như một vương tọa lơ lửng trong hư không, tản ra uy áp của bậc vương giả thiên địa
Tiểu Tê Tử đứng bên cạnh phụ thân, từ trên cao nhìn xuống, kinh ngạc với những gì diễn ra trước mắt, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Nàng không nghĩ tới, khách điếm của nhà mình lại trở nên…hoành tráng đến vậy.
Giống như cả một thế giới đang ở dưới chân nàng.
Đây là ảo giác, hay là khách điếm vốn chính là như vậy? Tiểu Tê Tử có hơi mê mang.
Tướng Thần cùng Nữ Bạt cũng mờ mịt.
Một màn bày ra trước mắt này quả thực hết sức rung động, cũng hết sức khó tin.
Tướng Thần ngờ vực nhìn Lý Nguyên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn trực diện cái vị “người phàm” vẫn luôn bị hắn xem nhẹ này.
hắn có phải là phàm nhân thật không?
Dị tượng khủng bố trong phòng, có phải do hắn chế tạo ra không? Rốt cuộc đây là thật, hay là ảo ảnh được tạo ra?
Tướng Thần điên cuồng tự hỏi về mọi thứ trước mắt.
Còn Nữ Bạt, tuy nàng có chút hiểu biết về Hỗn Độn Lệ Chi thụ, cũng biết Lý Nguyên không tầm thường giống như bề ngoài hắn thể hiện, nhưng cũng không nghĩ rằng Lý Nguyên lại có thể phi phàm đến như vậy.
Nàng không biết rốt cuộc phải có tu vi cao bao nhiêu, mới có thể đạt được đến cảnh giới “lấy Hồng Mông làm nhà, lấy Hỗn Độn linh căn làm cảnh, lấy vũ trụ làm sàn.”
Chẳng lẽ, hắn thật sự là Thánh Nhân.
Trong suy nghĩ của Nữ Bạt, Thánh Nhân chính là một sự tồn tại tối cao nhất của Hồng Hoang.
Tướng Thần muốn biết tất thảy mọi việc trước mắt này có phải là ảo giác hay không, vì thế, hắn dắn lại mối nghi ngờ trong lòng xuống, thân hình lóe lên, lập tức điên cuồng phóng đại.
Chỉ trong nháy mắt, hắn liền biến thành một pho tượng kếch sù, cao trăm vạn trượng, âm khí đáng sợ bao trùm khắp thân thể, hai mắt nổi kim quang, răng nanh như đao kiếm.
Người khổng lồ cả người cứng như thép, tràn ngập sức mạnh bùng nổ.
“Phá cho ta!”
Tướng Thần gầm lên giận giữ. Nương theo tiếng gầm, hắn nắm hai tay thành nắm đấm, giống như lưu tinh mà tàn nhẫn đập về phía ghế dựa.
Ghế dựa căng ra ngàn vạn trượng, huyền quang màu tím cùng hoa văn của Đại Đạo vấn vít quẩn quanh.
Tướng Thần nện mạnh cự quyền lên ghế, phát ra một tiếng nổ nặng nề, ghế dựa còn phát ra một cỗ tử quang chói lọi.
Tử quang nhạt dần, nắm tay của Tướng Thần đã xuất hiện những vết thương chằng chịt, mà ghế dựa vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ không phải là ảo giác?
Cho dù là ảo giác thì một quyền vừa nãy hắn cũng đã dùng toàn lực, còn có thể chấn vỡ nắm đấm của hắn.
“Các hạ là ai?”
Tướng Thần ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên, trầm giọng hỏi.
Hắn không thích ngẩng đầu nhìn người khác nói chuyện như vậy, nhưng cho dù thân hình hắn cao đến trăm vạn trượng, cũng không ngừng bay lên, vẫn chẳng thể với tới Lý Nguyên, không thể nhìn thẳng vào Lý Nguyên.
Hắn với Lý Nguyên, rõ ràng chỉ cần giương mắt là có thể nhìn thấy được, lại giống như cách nhau cả dải ngân hà và vô sô thời không, căn bản không có cách nào tiếp cận.
Điều này làm cho tâm trạng Tướng Thần vô cùng tồi tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận