Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 200 - Nghìn cân mẫu đất, giấc mộng khoai tây của Khương Tử Nha

Ảo não vì sao mình không phát hiện điểm thần kỹ của khoai tây sớm hơn Khương Tử Nha.
Hắn không thừa nhận Khương Tử Nha ưu tú hơn hắn.
Khương Tử Nha hồi phục lại tinh thần, lại vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Sản lượng của nó cao như vậy, có phải rất khó trồng trọt không?”
Lý Nguyên: “Trồng khoai tây thật ra còn rất đơn giản, không cần nhiều nước như lúa, chỉ cần làm giàn trên đất, trồng khoai tây vào bờ ruộng thẳng tắp, sau đó bón phân nhổ cỏ thường xuyên là được.”
Quả thực không khó.
Khương Tử Nha hưng phấn đến mức cơ thể run rẩy khó kiềm chế.
Nguyên Thủy Thiên Tôn bảo hắn xuống núi phụ tá Tây Kỳ, nhưng trong lòng Khương Tử Nha không có phương án phò tá cụ thể, hơn nữa không biết gây chú ý đến Cơ Xương như thế nào, nhưng hôm nay phát hiện khoai tây làm cho trong lòng hắn đã có phương hướng phò tá.
Chỉ cần đưa khoai tây vào Tây Kỳ trồng mạnh thì Tây Kỳ có thể giải quyết được vấn đề lương thực của người dân, sức mạnh quốc gia chắc chắn sẽ được nâng lên rất nhiều.
Đến lúc đó chinh phạt Triều Ca, có thể làm được nhiều việc hơn.
Hơn nữa, có thần vật này làm lễ gặp mặt, hắn muốn không được trọng dụng cũng khó.
Nghĩ đến đây, Khương Tử Nha kích động vô cùng, hai mắt sáng lên.
Chỉ cảm thấy lần này đến đây rất đúng.
Thân Công Báo bên cạnh cũng mang vẻ mặt suy tư, trong lòng ngược lại có cùng suy nghĩ với Khương Tử Nha.
“Không biết hương vị của thứ này thế nào?” Thân Công Báo hiếu kỳ nói.
Lúc này, khoai tây nanh sói đã được chiên xong.
Lý Nguyên cho các loại gia vị khác nhau đúng tỷ lệ vào khoai tây, cuối cùng rắc hành lá thái nhỏ, một bát khoai tây nanh sói đẹp mắt, hương vị đầy đủ đã hoàn thành.
“Mùi vị không tồi, các ngươi có thể tự nếm thử.”
Lý Nguyên múc cho mình một phần, thưởng thức trước.
Mùi vị thơm ngon, mềm giòn vụn trong miệng, Lý Nguyên rất hài lòng với kỹ thuật của mình.
“Hít hít!”
Tại bờ sông cách trang viên của Lý Nguyên hai cây, một gốc cây liễu cần mấy người trường thành mới vây lại đột nhiên cành cây run rẩy.
Một lãu đầu râu bạc lập tức run rẩy đi ra khỏi cây liễu.
Vừa đi, mũi hắn vừa hít ngửi.
“Hít hít.”
“Mùi gì thơm vậy?”
Dương Mi đạo nhân nhìn về phía viện của Lý Nguyên, lập tức nuốt nước bọt.
“Khoai tây? Cảm giác sẽ ăn ngon lắm.”
Nhắc đến ăn, bụng hắn đột nhiên cảm thấy sôi sùng sục.
“Ọe!”
Sau đó lập tức nôn ra.
Nhưng trong dạ dày hắn đã không còn gì có thể nôn ra nữa, chỉ có thể nôn khan.
“Ọe… Bỏ đi, mấy ngày nay lão hủ không ăn được, ọe… không biết tên nào giở trò quỷ sau lưng, làm lão hủ ói đến mềm nhũn hai chân, ọe…”
Vừa nôn, Dương Mi đạo nhân vừa đi vào bên trong cây liễu.

Khương Tử Nha và Thân Công Báo không chờ kịp múc cho mình một phần.
Sau khi ăn một miếng, hai người không hẹn mà cùng mở to hai mắt nhìn.
Miếng khoai tây này không thể sử dụng từ ngon để hình dung nữa, đây là món ăn ngon nhất từ khi bọn họ chào đời ra đến bây giờ.
Loại vị cay này kích thích vị giác mạnh mẽ của hai người, làm cho họ thèm muốn.
“Món này chính là món ăn ngon nhất trên đời.” Khương Tử Nha vừa ăn vừa tán thưởng không dứt.
“Ăn ngon quá, thơm quá đi.” Thân Công Báo ăn như hổ đói.
Hắn âm thầm cảm khái nói, nếu như tất cả món ăn đều ngon như này vậy mình còn tích cốc cái gì nữa, nên buông bỏ ăn thật nhiều.
Khương Tử Nha cảm nhận được sức quyến rũ của khoai tây, trong lòng càng muốn có được hạt giống khoai tây và phương pháp trồng trọt.
Nhưng hắn lại ngượng ngùng khi trực tiếp mở miệng xin Lý Nguyên.
Dù sao vật này cũng quý giá như vậy, nếu hiến cho Nhân Hoàng thì thế nào cũng được cái tước vị.
Hơn nữa, Khương Tử Nha cũng có chút lòng riêng, hắn thầm nghĩ mở rộng ở Tây Kỳ, không muốn khoai tây được trồng ở Triều Ca trước, tăng cường sức mạnh quốc gia của Thương triều.
Như vậy hắn càng khó mở miệng.
Khương Tử Nha đột nhiên nghĩ đến mục đích đến tìm Lý Nguyên hôm nay.
Nếu mình có thể giới thiệu Lý Nguyên vào Xiển giáo, biến hắn thành sư huynh sư đệ đồng môn, nếu mình đưa ra yêu cầu với hắn thì chắc chắn hắn sẽ không thể từ chối được.
Nghĩ đến việc này, Khương Tử Nhan không do dự nữa, lập tức nói ý nghĩ trong lòng ra với Lý Nguyên: “Lý lão đệ, không biết ngươi tu đạo có sư phụ không?”
Phụt!
Thân Công Báo bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được, trực tiếp phun khoai tây nanh sói ra.
Đúng lúc văng lên mặt Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha cảm nhận được khoai tây nát dính dính mềm mềm trên mặt thì cả người đều cứng đờ.
Vẻ mặt như muốn tan vỡ.
Phẫn nộ, độc ác, xấu hổ, phát điên, đủ loại cảm xúc ùn ùn kéo đến, khiến cho tên bình thường ngốc nghếch này tức giận đến run cả người.
Lý Nguyên thấy thế thì vẻ mặt câm nín, không muốn ăn nữa.
Thân Công Báo cũng bất ngờ há hốc mồm, hắn lập tức giải thích: “Sư huynh thật sự không cố ý đâu, chẳng qua là nghe ngươi hỏi Lý tiền bối nên không nhịn được, cho nên đúng lúc mới phun vào mặt ngươi thôi.”
Khương Tử Nha đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng nhịn xuống xúc động chán ghét, vội vã lau khoai tây vụn trên mặt mình.
Mặt hắn đen sì hỏi Thân Công Báo: “Lẽ nào ta nói có gì không đúng à? Lại khiến cho sư đệ cười sặc như vậy?”
Thân Công Báo cười khổ, nói: “Thật ra trước đây không lâu, ta cũng liều lĩnh hỏi một câu như vậy với Lý tiền bối, sau đó ta mới biết được, hành vi của ta có bao nhiêu lỗ mãng. Lý tiền bối chính là tuyệt thế cao nhân giao thiệp với sư thúc Thông Thiên, sao lại hạ thấp thân phận bái sư với người khác chứ?”
Trời ạ!
Khương Tử Nha nghe Thân Công Báo giải thích xong thì trợn tròn lồi cả mắt ra, vốn dĩ khuôn mặt đang ngập tràn phẫn nộ lúc này biến thành ngẩn người.
Trong lòng còn khiếp sợ hơn vạn phần khi nghe đến một mẫu đất trồng được nghìn cân khoai tây.
Lý Nguyên giao thiệp cùng thế hệ với Thông Thiên giáo chủ?
Có nhầm không vậy?
Chuyện này sao có thể?
Thân Công Báo bị điên à?
Nhưng hắn nghĩ đến Thân Công Báo cung kính gọi Lý Nguyên là tiền bối, hơn nữa danh tiếng của Thánh Nhân cũng khôgn thể tùy tiện nói lung tung nên Khương Tử Nha không thể không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận