Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 296 - Dương Tiễn đánh tan đôi uyên ương

Ực ực! Dương Thiền nghĩ tới cánh gà lần trước không khỏi chảy cả nước miếng.
Thực sự là ngon quá đi.
Dương Tiễn ẩn mình trong góc tối, thấy bộ dạng chảy nước miếng của muội muội, trên trán không khỏi hiện lên ba đường hắc tuyến.
Trước kia tại sao không phát hiện, muội muội của mình còn là một người ham ăn?
Hơn nữa, đường đường là một tú sĩ Kim Tiên, lại còn ham muốn một chút đồ ăn, hắn có hơi thất vọng về lòng tu đạo này của muội muội.
Xem ra trước nay nghĩ chuyện ứng cứu mẫu thân, cho nên về việc quản thúc muội muội có hơi lơ là, sau này phải khiến nàng chăm chỉ tu luyện mới được!
Trong đầu Dương Tiễn đột nhiên hiện ra hình ảnh một nữ tử tràn đầy phong thái, ở trên núi Côn Luân, dùng sức một người đánh bại tất cả tu sĩ của Xiển giáo lúc trước kia.
Nàng tên là Đát Kỷ, là muội muội của một nam tử thần bí.
không biết nàng tu luyện thế nào rồi, một nữ tử, lại lợi hại đến như thế.
Bất giác, Dương Tiễn đã đi theo muội muội đến một trang viên sơn thôn.
Thấy khung cảnh xung quanh, Dương Tiễn không khỏi cau chặt mày lại.
Linh mạch nơi đây cằn cỗi, xung quanh đều là một vài phàm phu tục tử, lẽ nào người mà muội muội quen biết, thực ra là một người phàm?
Dương Tiễn bất chợt nhớ đến phụ thân Dương Thiên Hữu.
Aiya, không biết lúc trước mẫu thân sao lại nhìn trúng một phụ thân người phàm.
Dương Thiền bay vào trong viện, chỉ thấy Lý Nguyên đang ngồi trong đình nghỉ mát đọc sách.
Bên cạnh có pha một ấm trà, đặt ba đĩa điểm tâm chưa thấy bao giờ.
Trải qua khoảng thời gian chung sống cùng nhau này, Dương Thiền đã khá là quen thuộc với tính cách của Lý Nguyên rồi, biết được tính cách của Lý Nguyên rất tùy ý, không câu nệ tiểu tiết.
Bởi thế nàng nhìn thấy điểm tâm trên bàn, cầm lấy rồi ăn luôn.
“Ồ, đây là loại bánh gì, vừa đẹp vừa ngon.”
Dương Thiền nói một cách kinh ngạc.
Dương Tiễn nhìn thấy dáng vẻ la hét ồn ào của muội muội, mặt đen cả lại.
Thật sự là mất mặt mà.
Hắn quan sát Lý Nguyên một chút, lúc này mới biết lời lúc trước muội muội nói không đáng tin đến nhường nào.
Cái gì mà lão già râu trắng mặt rỗ, dáng vẻ của Lý Nguyên, đến cả Dương Tiễn nhìn không hỏi có hơi đố kỵ.
Hắn tự thấy rằng mình đã xem như là ngọc thụ lâm phong rồi, cho dù là Xiển giáo ở đây, dáng vẻ của hắn không thua kém bất cứ ai.
Nhưng so sánh với Lý Nguyên…
Dương Tiễn cảm thấy, quan sát một người, vẫn không thể xem bề ngoài, quan trọng phải quan sát tài hoa.
Hắn thấy tu vi của Lý Nguyên chỉ có Địa Tiên sơ kỳ, không khỏi lắc đầu.
Thực lực quá yếu rồi! Tiểu yêu thuộc hạ của ta, không ở tu vi này.
Phải khiến hắn thấy khó mà lui mới được.
Lý Nguyên quét mắt qua Dương Thiền một cái, đáp: “Đây là bánh nghìn tầng.”
Dương Thiền đánh giá một chút miếng bánh ngọt bị mình cắn ra, nghi hoặc hỏi: “Cái này không có một nghìn tầng mà?”
Lý Nguyên trợn mắt: “Cái này với bánh lão bà (vợ) mà không có vợ, phổi phu thê không có phu thê là cùng một đạo lý.”
Dương Thiền vừa ăn bánh nghìn tầng, vừa kinh ngạc hỏi: “Bánh lão bà và phổi phu thê lại là cái gì?”
Lý Nguyên: “Hai loại món ngon.”
Dương Thiền chợt hưng phấn hỏi: “Nhất định rất ngon đúng không? Không biết khi nào ngươi làm hai loại món ngon này? Nhất định phải thông báo cho ta biết đấy.”
Dương Tiến trông có vẻ nét mặt u ám.
Lẽ nào, người này chính là dựa vào mấy món ăn đã lừa được muội muội ta rồi?
Muội muội ta sao mà lại dễ lừa đến thế chứ?
Lý Nguyên chào Dương Thiền: “Ngươi ngồi đi.”
Hắn lại nhìn Dương Tiễn: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Dương Tiễn lúc này vô cùng kinh ngạc, nhìn Lý Nguyên bằng một vẻ mặt không thể tin được.
Hắn là đang nói chuyện với ta sao?
Có lẽ là không phải chứ?
Một Địa Tiên kỳ như hắn, làm sao có thể nhìn thấy ta?
Chắc chắn không phải là đang nói chuyện với ta.
Dương Thiền nhìn về phía sau một cái, nàng nghi ngờ hỏi Lý Nguyên: “Ngươi đang nói chuyện với ai thế? Ở đây không có người mà?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ca ca ngươi.”
“Phụt!”
Dương Thiền lập tức phun bánh nghìn tầng trong miệng ra.
Vẻ mặt nàng hoang mang quan sát xung quanh, ngạc nhiên: “Ca của ta? Hắn ở đâu? Không nhìn thấy? Còn có,”
Nàng nhìn Lý Nguyên một cách mơ hồ: “Ngươi làm sao biết được ta có một người ca ca? Hình như ta trước nay chưa từng nói với ngươi mà?”
Dương Tiễn lúc này cũng kinh ngạc nhảy lên.
Hắn lại thực sự phát hiện ra ta.
Đồng thời còn biết được lai lịch của ta.
Người này rốt cuộc là ai?
Tại sao tu vi của hắn không quá Địa Tiên kỳ, lại có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của ta?
Lẽ nào hắn tu luyện công pháp đặc biệt gì sao?
Hoặc là hắn cũng giống như ta, có một Thiên nhãn có thể nhìn thấu tất cả ảo ảnh và pháp thuật, vô số nghi hoặc tràn ngập trong đầu Dương Tiễn.
Có điều, Dương Tiễn tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng động tác của hắn lại không hề chần chừ.
Nếu như đã bị phát hiện rồi, hắn không che giấu nữa, hiện thân ra.
Dương Thiền nhìn thấy ca ca, lập tức chết lặng.
Nàng không ngờ rằng, ca ca lại thực sự ở nơi này.
“Ca, ngươi, ngươi đến đây từ bao giờ?”
Dương Thiền có hơi lắp bắp hỏi ca ca.
Chân tay luống cuống giống như là một đứa trẻ làm sai gì đó, bị phụ huynh bắt quả tang ngay tại chỗ.
Dương Tiễn lại không tranh luận với muội muội, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lý Nguyên, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm thế nào phát hiện ra ta.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Vừa nhìn một cái là nhìn thấy rồi.”
Da mặt Dương Tiễn hơi run lên.
Nếu như đổi sang người khác nói như vậy, thì không có gì, nhưng một tu sĩ Địa Tiên sơ kỳ, Dương Tiễn bỗng chợt không biết nên nói gì mới phải.
Lẽ nào hắn cũng tu luyện một đôi nhãn pháp?
Dương Tiễn thầm nghĩ.
Lý Nguyên chỉ vào chiếc ghế, nói: “Đều ngồi đi.”
Dương Thiền nghe vậy, vội vàng kéo vạt áo của ca ca, bảo ca ca ngồi xuống.
Nàng lại lấy một miếng bánh nghìn tầng đưa cho ca ca: “Ca ca, ngươi thử bánh nghìn tầng này một chút đi, vô cùng ngon.”
Dương Tiễn lạnh lùng nhìn muội muội một cái.
Ngươi tưởng rằng ta giống ngươi chắc, là một kẻ tham ăn?
Hắn lại hỏi Lý Nguyên: “Ngươi làm sao biết được ta là ca ca của Dương Thiền?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận