Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1946 - Mọi người đều là diễn viên tốt?!

Lẽ nào, hai thứ đồ này so với thượng phẩm thiên linh bảo còn cao cấp hơn, hai cái này không lẽ là cực phẩm thiên linh bảo sao?
Trời ạ, Lý Nguyên mạnh như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Sở Lưu Hương dù kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng không khỏi bất ngờ.
Cực phẩm thiên linh bảo là bảo vật trong truyền thuyết.
Chỉ có những người trong truyền thuyết Hồng Hoang, mới có thể có được.
Không nghĩ tới, Lý Nguyên lại có thể nắm giữ bảo vật dạng này.
Nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới một trận máu me trong giang hồ!
Nếu so hai cái cực phẩm thiên linh bảo này với Cửu Diệp Linh Chi thảo, thì Cửu Diệp Linh Chi này chả là gì cả.
Hơn nữa, Sở Lưu Hương còn cảm nhận được trên túi thơm và ngọc bội một luồng khí tinh khiết vô cùng.
Điều này cho thấy hai thứ đồ này, bên trong có một không gian, có thể chứa đựng được đồ vật.
Như vậy, Cửu Diệp Linh Chi thảo, chắc chắn được đặt trong không gian.
Trên thực tế Sở Lưu Hương đã đoán sai, túi thơm cùng ngọc bội trên người Lý Nguyên không phải cực phẩm thiên linh bảo, mà là Hồng Mông chí bảo.
Phụ kiện hắn đeo, đương nhiên cấp sẽ không thấp như vậy.
Hơn nữa, nhóm người Sở Lưu Hương sau khi vào trà lâu, đã bị Lý Nguyên phát hiện thân phận.
Có điều, hắn không có biểu hiện gì, vẫn một mình uống trà nghe kể chuyện như ban đầu.
Xem nhóm người đó như người lạ không quen biết.
Ngồi cùng bàn với Lý Nguyên là một ông lão mặt mày hồng hào.
Ông lão nhìn tầm 60, 70 tuổi, thân hình hơi béo, tóc hoa râm, chỏm râu mọc lưa thưa, y phục hơi dính dầu mỡ, trên thân nồng nặc mùi rượu.
Ông lão chỉ gọi một đĩa đậu tằm, một bình rượu.
Hắn một bên lờ đờ, rung đùi đắc ý nghe kể chuyện, một bên thưởng thức rượu, thỉnh thoảng lại gắp một viên đậu tằm ăn say sưa ngon lành.
Lý Nguyên thường gặp ông lão này ở trà lâu.
Ông lão trông lôi thôi, tiều tụy, hắn thật ra không phải người bình thường, ông lão này tên là Khiếu Khuyết Đức, chính là một vị cường giả vô song đã tu luyện đến cấp độ Đại La Kim Tiên.
Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ của lão Bạch, hay kiếm phổ gia truyền của Tiểu Bối, đều là ông lão này vì đổi chút rượu tiền, tùy ý tạo ra.
Ông lão tuy rằng không bình thường, nhưng Lý Nguyên cũng không để ý tới.
Ông lão tuy không tầm thường, nhưng đó chỉ là đối với người thường, còn đối với Lý Nguyên ông cũng chỉ là một người bình thường không cần để ý.
Trong lúc Lý Nguyên đang thoải mái nghe kể chuyện, đột nhiên có một cô gái cột hai bím tóc, mặc bộ đồ màu vàng nhạt, bưng một bình trà, cùng một đĩa bánh quế hoa bước tới.
Người này chính là Tống Điềm Nhi.
Tống Điềm Nhi xinh xắn, lanh lợi, ánh mắt lúc nào cũng mang ý cười, khiến người ta vô thức cảm thấy gần gũi.
Tống Điềm Nhi bưng đồ vật lướt ngang qua Lý Nguyên.
Đúng lúc này, có một người đàn ông to lớn để râu vô tình đụng phải Tống Điềm Nhi.
Tống Điềm Nhi đứng không vững, nhất thời kêu lên sợ hãi, ngã về phía bên cạnh Lý Nguyên.
Bình trà cùng với bánh quế hoa trong tay cũng rơi về phía hắn, nếu là nam nhân khác nhất định sẽ bảo vệ Tống Điềm Nhi, không cho Tống Điềm Nhi té ngã.
Như vậy, Tống Điềm Nhi có thể lợi dụng lúc tiếp xúc với Lý Nguyên, thần không biết, quỷ không hay trộm lấy túi thơm với ngọc bội của hắn.
Bằng cách này, có thể lấy được Cửu Diệp Linh Chi thảo.
Lần hành động này có thể xem là thành công.
Nhưng điều khiến Tống Điềm Nhi há hốc mồm chính là, lúc nàng té ngã, Lý Nguyên lại đứng dậy né đi.
Hắn ta đã né được!
Tống Điềm Nhi suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được tại sao Lý Nguyên lại né đi?
Dù sao ta cũng là đại mỹ nữ, ngươi đỡ ta một cái cũng không được sao?
Ngươi có còn là đàn ông không?
“Rầm!”
Tống Điềm Nhi trực tiếp té xuống đất trong sự ngỡ ngàng.
Nàng ngã đập đầu vào chiếc ghế mà Lý Nguyên đang ngồi, làm đổ cả ấm trà và bánh hoa quế trong tay ra khắp sàn nhà.
Tuy rằng, với tu vi của Tống Điềm Nhi, nàng ngã xuống như vậy cũng sẽ không bị thương.
Nhưng có điều nó rất nhục nhã!
Sở Lưu Hương, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ đang ngồi cách xa nhau, thấy tình hình đó không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ đương nhiên hiểu được ý đồ của Tống Điềm Nhi, nhưng điều bọn họ không nghĩ tới là mỹ nữ té ngã bên cạnh, vậy mà Lý Nguyên lại có thể né tránh.
Hành động này không giống nam nhân!
Hắn không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
Sở Lưu Hương tự nói với chính mình, nếu hắn gặp phải tình huống như này, chắc chắn sẽ không bao giờ lựa chọn né tránh!
Tống Điềm Nhi ngã trên mặt đất, giả vờ bị đau xoa đầu mình: “Xì, đau quá.”
Một bộ dáng đáng yêu, điềm đạm.
Khách hàng bên trong trà lâu đều bị động tĩnh này thu hút, lần lượt chú ý tới chỗ này.
Người làm ở đây càng quan tâm tới Điềm Nhi hơn: “Vị tiểu thư này, ngươi bị ngã có đau không? Có sao không? Ngươi có thể tự đứng dậy được không?”
Tống Điềm Nhi che trán, yếu ớt nói: “Ta bị đập vào trán, đầu có chút choáng váng, không còn chút sức lực nào.”
Người đàn ông có râu vừa va vào Điềm Nhi chỉ lạnh lùng nhìn nàng, rồi định rời đi.
Tống Điềm Nhi vội vã kêu hắn lại: “Này, ngươi đụng vào ta, không biết xin lỗi sao?”
Nam nhân có râu nói: “Là ta đụng ngã ngươi sao? Tại sao ta lại không biết? Rõ ràng là ngươi tự ngã, đừng làm phiền người khác nữa?”
Tống Điềm Nhi oan ức nói: “Sao ta phải vu khống ngươi? Rõ ràng là ngươi đụng vào ta, ta rất bình thường, sao có thể đang đi mà tự té ngã được?”
Tên cặn bã kia thản nhiên nói: “Người có thể ngã, ngựa có thể ngã, sao người bình thường lại không thể tự ngã được.”
Điềm Nhi: “Chính là ngươi va vào ta.”
Tên lưu manh đó: “Ta không có.”
“......”
Tên to con này không ai khác, chính là Hồ Thiết Hoa.
Tất cả những điều này, đều là Tống Điềm Nhi và hắn cố ý diễn mà thôi.
Nếu không phải vậy, Tống Điềm Nhi cũng sẽ không yếu đuối tới mức vừa bị người ta đụng một cái liền té ngã.
Thật ra giữa Hồ Thiết Hoa và Tống Điềm Nhi xảy ra tranh chấp, là do cố ý hành động để gây ra động tĩnh, tạo sự hỗn loạn, nhờ vậy mới có thể ra tay với Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận