Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1541 - Ta ngay cả người cũng không thể làm sao?

Tuy chuyện khiếp sợ hôm nay đã đủ nhiều.
Nhưng sau khi bọn họ biết được Lý Nguyên vậy mà không phải người của vũ trụ này, vẫn không tự chủ được há hốc mồm, trợn lớn hai mắt.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, Lý Nguyên lại không phải người của vũ trụ này.
Chuyện này cũng quá bất ngờ.
Cũng không biết qua bao lâu, Brynhild mới lấy lại tinh thần.
Nàng ngạc nhiên kêu lên: “Sao hắn lại không phải người vũ trụ này? Dáng dấp hắn rõ ràng giống với người Đông phương mà? Hơn nữa, nếu hắn không phải người vũ trụ chúng ta, vậy sao hắn lại đến vũ trụ chúng ta? Còn giúp đỡ nhân loại ngăn cản mạt sát của thần linh?”
Băng Băng trả lời: “Là ta thỉnh cầu hắn đến giúp đỡ nhân loại.”
“Ngươi thỉnh cầu? Ngươi làm sao thỉnh cầu được người của vũ trụ khác?”
Randgiz càng thêm bất ngờ.
Nếu như Băng Băng là thần linh, nàng cũng hiểu được một xíu, nhưng Băng Băng chỉ là một nhân loại không hề có thần lực, làm sao nói chuyện với người vũ trụ vực ngoại được?
Băng Băng sắp xếp lại ngôn ngữ: “Ta có một năng lực, có thể trò chuyện với người vũ trụ khác, lúc trước ta thấy nhân loại sắp thua trận đấu, cho nên mới thỉnh cầu Lý Nguyên đến đây hỗ trợ. Hắn cũng sảng khoái đồng ý.”
Tuy nàng nói thật, song lại giấu đi tin tức về nhóm trò chuyện Vạn Giới.
Sau khi các Valkyrie biết lai lịch của Lý Nguyên, đều không biết nên có vẻ mặt gì mới tốt.
Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi!
“Không nghĩ tới, ngoài vũ trụ Thiền Kính chúng ta ra, thế mà còn thật sự tồn tại vũ trụ khác.”
Brynhild vẻ mặt cảm khái nói.
“Nhân loại vũ trụ khác, đều cường đại như Lý Nguyên sao?”
Randgiz lẩm bẩm lầu bầu suy đoán.
“Nếu Lý Nguyên là người vũ trụ khác, cũng không biết sau này còn có thể gặp hắn không?”
Goll thì lại tỏ ra có chút thất lạc.
Băng Băng nghe vậy, trong lòng cũng không khỏi hơi thất lạc.
Tuy rằng, nàng có nhóm trò chuyện Vạn Giới, nhưng sợ rằng sau này rất khó có cơ hội gặp mặt Lý Nguyên.
Suy nghĩ một hồi, nàng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
“Cám ơn ngươi!”
Ting!
Rất nhanh, nàng nhận được một tin nhắn trả lời.
Lý Nguyên (trưởng nhóm): “Ăn cơm.jpg.”
Băng Băng thấy meme này, tức khắc lộ ra nụ cười sáng lạn.
Tuy Lý Nguyên biến mất rất đột ngột, nhưng mà, truyền thuyết liên quan tới Lý Nguyên, lại theo tán dương của nhân loại một đời lại một đời, vĩnh viễn lưu truyền trong thế giới Thiền Kính này.
Đến cuối cùng, Lý Nguyên lại được tán dương thành chúa cứu thế của thế giới Thiền Kính.
“Cha nhanh như vậy đã xử lý xong?”
Tiểu Tê Tử thấy cha từ hư không đi ra, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Phải biết rằng, nàng mới ăn một miếng cá nướng mà thôi.
Lý Nguyên thủng thỉnh ngồi trước bàn ăn, cầm đũa lên giải thích: “Ta điều chỉnh chênh lệch thời gian của thế giới kia và Hồng Hoang.”
Tiểu Tê Tử bừng tỉnh gật đầu.
Nàng ăn một miếng trứng cá, thuận miệng hỏi: “Thế giới đó xảy ra chuyện gì?”
Lý Nguyên: “Một đám thần rảnh hơi, muốn mạt sát toàn bộ nhân loại, ta biến đám thần đó thành người hết.”
Tiểu Tê Tử: “... Cha cay thật.”
Lý Nguyên nhún vai.
Giang Lan.
Một nữ tử bình thường rất không bình thường sống ở thế giới tương tự Cửu thúc.
Thế giới nàng đang ở, là lúc nền văn minh phong kiến sắp suy tàn, nền văn minh khoa học kỹ thuật sắp nổi lên.
Đồng thời, thế giới của nàng vẫn tồn tại cương thi quỷ quái, yêu ma sơn tinh.
Chỉ có điều, tuy thực lực của những cương thi quỷ quái này mạnh hơn người bình thường nhưng không mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến quân đội.
Cho nên tuy có ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường, nhưng ảnh hưởng cũng không quá lớn.
Nguyên do Giang Lan cảm thấy bản thân không bình thường.
Là bởi vì nàng giữ lại rõ ràng ký ức mấy đời trước.
Mà nguyên do nàng nói mình bình thường.
Là bởi vì tuy rằng nàng giữ lại ký ức mấy đời trước, nhưng nàng cũng không có siêu năng lực đặc biệt gì.
Giang Lan cảm thấy, vận mệnh mấy đời trước của nàng đều vô cùng bi thương.
Ví dụ như, đời thứ nhất nàng còn nhớ.
Lúc nàng mười hai tuổi, thôn xóm chỗ nàng bị một đám thổ phỉ đánh phá, nàng trực tiếp bị thổ phỉ chém mất nửa bên đầu.
Chết.
Đời thứ hai.
Lúc nàng mười tuổi, bị bọn buôn người bán đến thanh lâu.
Nàng thề sống thề chết không theo, kết quả bị tú bà dùng kim đâm, dùng roi da đánh đập tàn nhẫn.
Sau đó nàng đã bị đánh chết như thế.
Đời thứ ba.
Lúc nàng tám tuổi, đang chơi đùa trên đường, kết quả bị một con mã phỉ của thiếu gia nhà giàu phóng ngựa trên đường giẫm chết.
Đời thứ tư.
Nàng bảy tuổi, buổi tối ngủ trong nhà, kết quả xảy ra động đất, phòng sập.
Nàng cứ như vậy bị đè chết.
Hiện tại, Giang Lan đang ở đời thứ chín.
Vạn hạnh, đời này nàng rốt cuộc thành công sống đến mười sáu tuổi.
Vào ngày tròn mười sáu tuổi, mẫu thân dẫn nàng vào trong thành, chuẩn bị mua vài thước vải Tây Dương làm y phục cho Giang Lan.
Kết quả, nàng vào trong thành, lại gặp phải một chiếc xe Tây Dương chạy dầu mất khống chế.
Xe vốn lao về phía mẫu thân nàng, nhưng nàng vì đẩy mẫu thân ra, kết quả nàng đã bị xe Tây Dương đụng phải.
Thân thể đơn bạc của nàng, trực tiếp bị xe Tây Dương đâm bay lên tường.
Cột sống đều bị đụng gãy.
Chết đến mức không thể chết thêm!
Sau khi ý thức Giang Lan tỉnh lại lần nữa, nàng phát hiện một chuyện bi thương.
Đời này, nàng thế mà biến thành một mèo rừng.
“Bây giờ, ta ngay cả người cũng không thể làm sao?”
Giang Lan không nghĩ ra, sao mình lại xui xẻo như vậy?
Vì sao mỗi đời đều không thể sống đến khi chết già?
Trên đời này, còn có người nào xui xẻo hơn nàng không?
Biến thành mèo còn chưa tính, Giang Lan phát hiện, thế giới này, rất có điểm lạ thường.
Dãy núi xung quanh, sừng sững không ngớt, một nửa đều giấu trong tầng mây.
Rất nhiều cây cối trong rừng, hơn mười người trưởng thành cũng không thể ôm hết.
Còn rất nhiều hổ báo sài lang, hình thể lớn hơn mãnh thú bình thường mười mấy lần.
Mấu chốt là có một vài con hổ báo sài lang còn có thể phun ra hoả diễm, canh phong, độc vật.
Thậm chí Giang Lan còn thấy có một con hổ, tuy rằng cả người có vằn hổ, lại mang thân thể người, còn đứng thẳng đi lại như người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận