Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1850 - Bạch Triển Đường tè ra quần!

Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Nếu ta nói đùa, tố cáo với triều đình nói ngươi là Đạo Thánh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Trời ơi!
Nghe Lý Nguyên nói hắn là Đạo Thánh, Bạch Triển Đường sợ hãi nhảy dựng lên từ dưới đất. Vẻ mặt hắn khó tin nhìn chằm chằm Lý Nguyên, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Chẳng lẽ người này biết ta là Đạo Thánh ư?
Không thể nào, tại sao hắn không nói ta là tên háo sắc, hoặc là hải tặc, mà cố tình lại nói ta là Đạo Thánh chứ? Đây nhất định không phải trùng hợp!
Chắc chắn người này biết gì đó.
Nhưng ta không biết hắn, sao hắn lại biết ta là Đạo Thánh? Chẳng lẽ hắn là người của Lục Phiến môn?
Bởi vì tìm ra chỗ ta lẩn trốn, nên đặc biệt đến đây bắt ta?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lão Bạch lại càng sợ hãi hơn, nếu không phải lý trí còn sót lại khiến hắn phải bình tĩnh thì hắn hận không thể lập tức bỏ chạy.
Người ngạc nhiên giống như Bạch Triển Đường còn có mấy người Tiểu Bối, Đồng Tương Ngọc, Quách Phù Dung, Lữ Tú Tài, Lý Đại Chủy. Bọn họ biết thân phận thật sự của Lão Bạch là Đạo Thánh.
Mà Lý Nguyên lại nói Lão Bạch là Đạo Thánh với giọng điệu đùa giỡn.
Bọn họ cũng đang suy đoán, Lý Nguyên có thật sự biết thân phận của Lão Bạch là gì không? Nếu không thì đúng là quá trùng hợp.
Đồng Tương Ngọc thấy Lão Bạch hoảng sợ run cả chân thì im lặng, nàng vội vã đến bên cạnh Lão Bạch, đỡ Lão Bạch miễn cho hắn ngã xuống.
Nàng cố ý cười lớn nói: “Hahaha, Lý công tử cứ nói đùa, một tên tạp dịch như Lão Bạch sao có thể là Đạo Thánh chứ?”
Quách Phù Dung cũng là người nhanh trí, nàng cũng giúp Lão Bạch che giấu: “Lão Bạch chắc chắn không phải Đạo Thánh, mấy người Tiền phu nhân cũng khẳng định không ngoại tình, Lão Bạch, sau này ngươi đừng nói năng lung tung nữa.”
Vừa nói nàng vừa nháy mắt với Lão Bạch.
Cũng chỉ có hai tên ngốc Hình bộ đầu và Tiểu Lục là không nhìn ra khác thường.
Bạch Triển Đường vội vàng gật đầu nói: “Không nói linh tinh nữa, sau này ta sẽ không ăn nói hàm hồ nữa.”
Lúc này Hình Úc Sâm cũng cười to: “Hahaha, Lão Bạch là Đạo Thánh? Cái bộ dạng nhát gan này của hắn mà có thể là Đạo Thánh? Nếu như Lão Bạch là Đạo Thánh thì ta là Đạo Hoàng, Đạo trong Hoàng đế!”
Vẻ mặt Quách Phù Dung cười đểu nói: “Đúng thế, Lão Bạch nhát gan như vậy sao xứng lại Đạo Thánh?”
Tiểu Bối cũng nhân lúc cháy nhà đi hổi của, cười đùa nói: “Bạch đại ca xách giày cũng không xứng với Đạo Thánh.”
Lý Đại Chủy cũng góp vui: “Nếu như Đạo Thánh nhát gan như Lão Bạch thì đã tìm miếng tào phớ đụng chết rồi, sao còn có mặt mũi sống trên đời nữa.”
Lữ Tú Tài: “Đạo Thánh trộm tiền của người khác là vô cùng tiểu nhân, ác độc, chắc chắn không phải Lão Bạch.”
Bạch triển Đường thấy mọi người gian xảo chửi hắn, còn phải miễn cưỡng tươi cười thì trong lòng vô cùng uất ức. Ai vậy chứ, một đám bạn xấu chỉ biết bỏ đá xuống giếng!
Lý Nguyên cười nhạt, cũng không nói gì nhiều.
Lý Đại Chủy giơ khay lên hỏi chưởng quỹ: “Đám Tiền chưởng quỹ đều đã đi rồi, đồ ăn đã làm xong của ta thì sao đây? Sau bếp còn có vịt quay ướp sốt với nồi canh xương nữa đó!”
Đồng chưởng quỹ nói: “Mang lên cho Lý công tử thưởng thức, Lý công tử đã trả tiền cơm của Tiền chưởng quỹ rồi.”
“Tốt.”
Lý Đại Chủy lập tức đặt cá chua ngọt sông Tây Lương và gà cung bảo đến trước mặt Lý Nguyên.
“Mời Lý công tử từ từ thưởng thức.”
Lý Nguyên nói với đám người: “Lúc này cũng không có khách khứa nào, đồ ăn nhiều như vậy, có muốn ăn chung không?”
Cạch!
Lý Nguyên vừa nói xong thì chỉ thấy bốn người Tiểu Bối, Quách Phù Dung, Lý Đại Chủy, Lữ Tú Tài đã ngồi nghiêm chỉnh xuống bàn ăn.
Quách Phù Dung cười nói: “Nếu Lý công tử đã mời thì ta sẽ không khách sáo nữa.”
Sau đó, nàng nhìn chằm chằm vào cá chua ngọt, gà cung bảo, hai mắt tỏa sáng.
Lữ Tú Tài nói: “Ta sợ ta từ chối sẽ khiến Lý công tử thấy ta không nể mặt ngươi.”
Lúc nói chuyện hắn còn nuốt nước miếng.
Tiểu Bối: “Ha ha, cuối cùng cũng được ăn một bữa ăn ngon!”
Vẻ mặt Đồng Tương Ngọc xấu hổ che trán, nói: “Sau các ngươi đừng nói là bằng hữu của ta, ta không quen nổi các ngươi!”
Nàng nhìn Lão Bạch, vui mừng nói: “Vẫn là Lão Bạch biết lễ nghĩa, không giống bọn họ, cứ như tám đời chưa từng ăn cơm vậy.”
Lão Bạch nhỏ giọng nói với Đồng Tương Ngọc: “Thật ra ta cũng muốn ăn nhưng vừa rồi ta làm ướt quần rồi, muốn đi thay quần, ngươi đi lấy quần cho ta đi…”
Hóa ra vừa rồi Lý Nguyên nói hắn là Đạo Thánh, Lão Bạch đoán Lý Nguyên có thể là Lục Phiến môn nên đã tự dọa mình tiểu ra quần.
Đồng Tương Ngọc: “...”
Chỉ thấy trên mặt nàng hiện ra một chữ ‘phục’ rất lớn!
Nàng hoàn toàn bái phục Bạch Triển Đường rồi.
Nàng cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đỡ lấy Bạch Triển Đường lên lầu thay quần. Bạch Triển Đường thay quần xong, đám người ngồi quây quần một chỗ, bắt đầu ăn cơm.
Khi Lý Nguyên nói bắt đầu ăn đi thì chỉ thấy mấy người Lão Bạch, Tiểu Bối, Quách Phù Dung, Yến Tiểu Lục, Lý Đại Chủy, Lữ Tú Tài nhanh như chớp, thế như gió thổi, nắm lấy đùi gà sốt.
Tốc độ của Lão Bạch là nhanh nhất, sau đó đến Quách Phù Dung.
Mỗi người cướp được một cái đùi gà.
Còn Tiểu Bối và Yến Tiểu Lục thì cướp được hai cái cánh gà.
Còn Lý Đại Chủy và Lữ Tú Tài, mỗi người cướp được một cái cổ gà, phao câu gà, vẻ mặt rất ủ rũ.
Đương nhiên, chán hơn bọn họ còn có Lão Hình và Đồng Tương Ngọc chỉ còn lại bộ xương gà, vẻ mặt hổ thẹn nhìn Lý Nguyên.
Đám bằng hữu này đúng là vứt mặt mũi vào nhà bà rồi.
“Thật ra bình thường chúng ta ăn rất tốt, thường ăn một con cá lớn, gà nướng, vịt quay.”
Nàng lúng túng giải thích với Lý Nguyên.
Ta khinh!
Mấy người Quách Phù Dung, Bạch Triển Đường, Tiểu Bối, Lữ Tú Tài lập tức ra vẻ khinh bỉ nhìn Đồng Tương Ngọc.
Lúc nào bọn ta ăn cá lớn, gà nướng vịt quay chứ?
Đó là khoảnh khắc thần tiên gì vậy?
Lý Nguyên giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ Đồng chưởng quỹ của mọi người, hắn bình tĩnh nói: “Không sao, ăn như vậy mới ngon.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận