Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1797 - Bùn nhão không thể trát tường

Tiết Bàn không cho là đúng, nói: “Ta chỉ mượn một lát, dùng xong sẽ trả lại cho mẫu thân, cái này thì liên quan gì tới đầu óc?”
Tiết di nghe mà giật khóe miệng.
Không biết nên nói nhi tử khốn nạn này thế nào nữa.
“Tóm lại, Kim Ti Thủ Sáo ngươi đừng nghĩ nữa. Còn nữa, ngươi đừng đi lêu lổng với ông chủ khách điếm kia, con người hắn vừa nhìn đã biết vô học, chơi bời lêu lổng. Đừng để dạy hư ngươi.”
Tiết Bàn tự tin hỏi: “Ta là loại người có thể bị người ta dạy hư kia à? Đều là ta dạy hư người khác được không?”
Tiết Bảo Thoa vô cùng cạn lời, hỏi: “Cái này rất vẻ vang sao?”
Tiết Bàn: “Dù sao cũng không đáng xấu hổ.”
Tiết di giơ tay xoa huyệt Thái Dương, đau đầu nói: “Ngươi vẫn là về phòng của ngươi đi, ở cùng với ngươi, sớm muộn ta sẽ bị ngươi làm tức chết.”
Tiết Bàn: “Mẫu thân thật sự không cho mượn Kim Ti Thủ Sáo ư?”
Tiết di: “Đúng vậy.”
Tiết Bàn: “Ngươi chắc chắn?”
Tiết di: “Chắc chắn.”
Tiết Bàn: “Hay là ngươi nghĩ lại đi.”
Tiết di: “…”
Nàng chỉ cảm thấy gân xanh ở huyệt Thái Dương giật liên tục.
Kiếp trước rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì, mới sinh ra một thứ khốn nạn như vậy?
Thấy vậy, Tiết Bàn chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Hắn ra khỏi cửa phòng, nhìn Tiết quản gia ở bên cạnh, trong lòng không khỏi chợt động, lập tức nói với Tiết quản gia: “Tiết quản gia, ngươi đi với ta một chuyến.”
“Thiếu gia muốn đi đâu?”
Tiết quản gia hỏi.
Tiết Bàn: “Không đi đâu cả, không phải ngươi nói Lý Nguyên âm thầm giở trò lừa gạt à? Ngươi xuống lầu với ta, theo dõi Lý Nguyên, để hắn không thể giở trò lừa gạt, như vậy thì ta có thể thuận lợi sờ được Ngục Kiêu, thắng nó về rồi.”
Nghe vậy Tiết quản gia gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
Lại dám tính kế thiếu gia Tiết gia, hắn là quản gia tất nhiên không thể ngồi yên mặc kệ. Tiết Bàn thấy quản gia đồng ý, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Hắn vội vàng dẫn theo quản gia đến đại sảnh.
“Ơ, Lý huynh đâu? Sao không thấy đâu rồi?”
Tiết Bàn xuống lầu, lại không tìm thấy Lý Nguyên trong đại sảnh.
Hắn thấy Hoàng Dung xách Ngục Kiêu đi về phía sân sau, vội vàng hỏi: “Ông chủ các ngươi đi đâu rồi?”
Tiết quản gia lúc này đã thấy Ngục Kiêu trong tay Hoàng Dung.
Hắn thầm đánh giá Ngục Kiêu.
Muốn nhìn xem con Ngục Kiêu này có phải có thể phát ra pháp tắc Thần Văn không.
Dáng vẻ của Ngục Kiêu khiến Tiết quản gia thầm kinh ngạc.
Đây hoàn toàn không phải dáng vẻ một con chim bình thường có thể có.
Trông nó còn tà ác xấu xí hơn cả những tuyệt thế hung thú kia.
Vậy mà Tiết Bàn lại thích con chim này, Tiết quản gia tỏ ra nghi ngờ đối với thẩm mỹ của Tiết Bàn.
Lúc này, Tiết quản gia âm thầm làm rõ thực lực của Ngục Kiêu.
Hắn chỉ cảm nhận được chút linh khí rất yếu từ trên người của con Ngục Kiêu này.
Gần bằng như linh khí của cảnh giới Luyện Thần Phản Hư.
Chút linh khí này tất nhiên Tiết quản gia không để trong lòng.
Điều này khiến Tiết quản gia càng chắc chắn ngón tay của Tiết Bàn vừa rồi chắc chắn là ông chủ khách điếm kia âm thầm giở trò.
Đợi lát nữa phải để ngươi hiện nguyên hình!
Tiết quản gia thầm quyết định.
Nghe thấy Tiết Bàn hỏi, Hoàng Dung trả lời: “Ở sân sau chuẩn bị cơm trưa.”
Tiết Bàn ngạc nhiên hỏi:
“Một tạp dịch như ngươi không đi nấu cơm, sao lại để ông chủ ngươi đi nấu?”
Hoàng Dung bất đắc dĩ nói: “Hắn chê ta nấu cơm khó ăn.”
Tiết Bàn khinh bỉ nói với Hoàng Dung: “Là nữ tử lại không biết nấu cơm, tương lai sau ngươi gả đi được?”
Hoàng Dung tức thở hồng hộc: “Cần ngươi quản?”
Tiết Bàn không để ý Hoàng Dung, hắn dẫn quản gia đến sân sau.
Quả nhiên thấy Lý Nguyên đã thay một bộ áo khoác trù sư màu trắng như tuyết, đang thái rau.
“Lý huynh, ngươi hơi không nghĩa khí nha.”
Thấy Lý Nguyên, Tiết Bàn lập tức nói với giọng điệu bất mãn.
Lý Nguyên vừa thái rau, vừa hỏi: “Sao lại không nghĩa khí?”
Tiết Bàn: “Vừa nãy ngươi giở trò lừa gạt, nói cái gì mà xung quanh Ngục Kiêu có pháp tắc Thần Văn quấn quanh, cho nên mới xoắn đứt ngón tay của ta, thật ra là ngươi âm thầm động tay chân, đừng tưởng ta không biết.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Không giải thích.”
Tiết Bàn: “…”
Hắn không ngờ Lý Nguyên lừa gạt bị nhìn thấu, lại vẫn có thể lý lẽ hùng hồn như vậy.
“Thế này đi, ta vẫn muốn thử lại, lần này ta nhất định có thể sờ được Ngục Kiêu.”
“Tùy ngươi.”
Lý Nguyên sao cũng được nói.
Đúng lúc này, Hoàng Dung đã xách Ngục Kiêu bước vào viện.
Hoàng Dung đặt chiếc khay cố định Ngục Kiêu lên một chạc cây rũ xuống bên phải cây xoài.
Tiết Bàn thấy thế, lập tức đi tới trước mặt Ngục Kiêu.
Hắn nháy mắt ra dấu với quản gia.
Ý bảo quản gia chuẩn bị kỹ càng.
Quản gia gật đầu, tỏ ý thiếu gia cứ việc yên tâm.
Hắn đã âm thầm niệm pháp quyết, phong ấn không gian xung quanh hắn và Tiết Bàn, khiến cho pháp thuật từ phía ngoài không thể ảnh hưởng tới Tiết Bàn.
Tiết Bàn thấy thế, không do dự nữa, lập tức vươn ngón tay, chạm vào Ngục Kiêu.
Nhưng mà khiến hắn kinh ngạc là, ngón tay của hắn khi chỉ cách thân thể Ngục Kiêu chín tấc thì lại biến mất lần nữa.
Tiết Bàn vội vàng rút ngón tay về.
Nhìn kỹ, chỉ thấy ngón tay của mình vừa bị cắt đứt gọn gàng.
Hắn hơi bất mãn hỏi quản gia: “Tiết quản gia, đây là có chuyện gì? Ngươi không ngăn cản Lý Nguyên giở trò sao?”
Thật tình không biết, giờ phút này trong lòng Tiết quản gia tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ.
Thật ra hắn vẫn luôn âm thầm phòng bị Lý Nguyên hoặc Hoàng Dung âm thầm ra tay, còn phong bế không gian xung quanh.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lý Nguyên và Hoàng Dung đều không hề ra tay.
Hắn ở trong không khí, cũng không cảm nhận được bất kỳ linh khí chấn động nào, từ trên người Lý Nguyên hay Hoàng Dung phát ra.
Hắn chỉ cảm thấy, lúc ngón tay Tiết Bàn lại gần Ngục Kiêu chín tấc, một đạo văn lập tức hiện lên xung quanh Ngục Kiêu, rồi sau đó lấy tư thế nhanh không kịp bịt tai trộm chuông xoắn ngón tay Tiết Bàn thành hư vô.
Tiết quản gia muốn ngăn cản cũng không kịp.
Đạo văn kia vô cùng thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận