Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1555 - Văn Đạo Nhân kinh ngạc

Chuẩn bị cho mèo trắng một bài học.
Mỏ hắn nhọn, thuận lợi mổ trúng mèo trắng, nhưng mà khiến cho Văn Đạo Nhân không kịp ứng phó chính là, hắn đột nhiên cảm nhận được một phản lực vô cùng lớn truyền đến từ phía sau mèo trắng, khiến cho thân thể hắn té bay ra ngoài thì thôi đi, ngay cả cái miệng cứng cũng bị chấn động đến mất cảm giác.
Nếu không phải vì hắn muốn chậm rãi trêu đùa mèo trắng nên chỉ dùng một phần sức lực, không phải vậy, hắn cảm giác cái mỏ cứng của mình sẽ phải bị chấn động làm gãy.
Cái con mèo trắng này có gì đó quái lạ!
Tu vi của nàng nhìn qua rất yếu, làm sao lực phòng ngự có thể mạnh như vậy? Hơn nữa tốc độ thực sự ngay cả Chuẩn Thánh bình thường cũng không sánh nổi.
Rất kì quái!
Văn Đạo Nhân tuy có nghi ngờ trong lòng, nhưng mà động tác trên tay của hắn lại không chần chờ. Thân hình lóe lên, móng chim vung ra, nghiêng người hung hăng bắt mèo trắng đi. Hơn nữa lần này hắn không lưu tay nữa, dùng toàn lực.
"!"
Nhưng mà, khiến cho Văn Đạo Nhân kinh ngac là, tuy hắn đã dùng toàn lực đánh ra, đồng thời cũng thành công chộp trúng mèo trắng.
Nhưng mèo trắng lại cmn không có chuyện gì.
Ngược lại, hắn cảm thấy một sức mạnh vô cùng lớn bắn ngược lại từ trên người mèo trắng, chấn động đến thân thể hắn ở bên trong dòng sông thời không bay ngược mấy trăm triệu cây số mới có thể giữ thăng bằng thân thể một lần nữa.
Đồng thời, trong cơ thể hắn còn bị chấn cho khí huyết quay cuồng, móng chim càng là đã bị gãy xương cốt. Làm cho Văn Đạo Nhân đau đớn không thôi.
Đương nhiên, chút thương thế này, hắn chỉ cần vận chuyển một lần công pháp là có thể khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ tốn chút tinh lực ra thì cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng Văn Đạo Nhân thực sự đã bị lực phòng ngự khủng bố của Giang Lan làm cho choáng váng.
Hắn không nghĩ tới, lực phòng ngự của một con mèo trắng tầm thường kia, vậy mà lại kinh khủng như vậy. Cái con mèo trắng này rốt cuộc là loài hung thú nào?
Cũng quá biến thái rồi?
Nhưng mà, lực phòng ngự mạnh mẽ của Giang Lan cũng khơi dậy lòng háo thắng trong Văn Đạo Nhân. Hắn cũng không tin, cái vỏ rùa này có thể chống đỡ được tất cả công kích của hắn.
Phải biết rằng, coi như là Tiên Thiên Linh Bảo, Văn đạo gia ta cũng có thể coi như đồ ăn vặt mà ăn.
Văn Đạo Nhân không do dự nữa, hắn lập tức sử dụng toàn bộ thần thông của mình tấn công mèo trắng.
Cái gì Pháp Tắc Thời Gian, Thiết Cát Không Gian, Thôn Phệ Ma Công,... tất cả đều giáng xuống mèo trắng.
Bởi vì viện tử tự thành không gian, Văn Đạo Nhân cũng không cần lo lắng công kích của mình sẽ ảnh hưởng đến thành Trường An, cứ việc động thù là được.
Nhưng mà, mặc kệ Văn Đạo Nhân có tấn công như thế nào, mèo trắng vẫn luôn không hao tổn một sợi lông tóc nào.
Nhưng toàn bộ công kích của Văn Đạo Nhân, tất cả đều bắn ngược lại lên người Văn Đạo Nhân.
Văn Đạo Nhân mệt mỏi thở hồng hộc không nói, lại còn bị những công kích này bắn ngược, khiến cho hắn tay hoảng chân loạn, trên người còn bị mấy vết thương, ngay cả lông vũ cũng bị phá huỷ tận mấy cái.
Phải biết rằng, từ đầu đến cuối mèo trắng đều chưa từng ra tay, mà là tùy ý Văn Đạo Nhân công kích. Quá biến thái.
Sau một hồi công kích, Văn Đạo Nhân triệt để luống cuống.
Hắn không phải không thừa nhận, chính mình căn bản là không đánh tan được cái này chỉ mèo trắng phòng ngự. Hắn nhớ không thông, cái này chỉ mèo trắng phòng ngự làm sao biến thái như vậy?
mèo trắng này nhìn qua thì cũng không phải Hỗn Độn Dị Thú, Thiên Địa Kỳ Trân gì mà?
Phì phò!
Văn Đạo Nhân mệt mỏi thở gấp.
Rất là chật vật co quắp trên mặt đất.
Giang Lan thấy thế, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình đắc ý.
Tuy là, lực công kích của con chim thiên đường đuôi phướn này có uy lực lớn hơn so với Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử đã gặp trước đó, nhưng mà vẫn không đánh tan được phòng ngự.
Ha ha!
Trong lòng Giang Lan một lần nữa biểu dương quyết định anh minh của bản thân dùng tất cả điểm thuộc tính, toàn bộ tăng điểm phòng ngự.
Hừ!
Nàng đắc ý hừ một tiếng, rồi duyên dáng bước đi, tiếp tục đi đến chỗ một quả xoài trên cây còn lớn hơn đầu của nàng.
Đang định hưởng th hoa quả.
Văn Đạo Nhân thấy mèo trắng còn định trộm trái cây, lập tức giật mình một cái, từ dưới đất đứng lên.
Hắn đang định đi bắt mèo trắng, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe một thanh âm trực tiếp vang lên ở trong đầu hắn.
"Quên đi, không cần phải để ý đến nàng."
Văn Đạo Nhân nghe vậy, lập tức ngừng cánh.
Ánh mắt khi nhìn mèo trắng tràn đầy ước ao.
Vận may của con mèo trắng này cũng quá tốt rồi, vậy mà công tử tùy ý cho nàng ăn Hỗn độn linh quả. Phải biết rằng, đây chính là Hỗn độn linh quả đó, bình thường ta chỉ có thể ngửi chút mùi hương.
Hu hu hu, chênh lệch này cũng quá lớn rồi.
mèo trắng thấy chim thiên đường đuôi phướn lai bay về phía mình, nàng đã làm tốt công tác phòng ngự.
Nhưng mà, nàng thấy đột nhiên chim thiên đường đuôi phướn tự mình ngừng lại, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, trừng mắt nhìn. Chẳng lẽ, nó biết sợ nên mới bỏ qua?
Hừ, biết sợ là tốt rồi!
mèo trắng không để ý tới chim thiên đường đuôi phướn nữa, lập tức hái một trái xoài lớn màu vàng kim xuống.
Lột lớp vỏ xoài ra, nàng phát hiện quả xoài càng tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến cho nước bọt không ngừng tiết ra, thèm ăn đến nhỏ dãi.
Không kịp chờ đợi liền cắn một cái.
Thiên a, mèo trắng suýt chút nữa ngây ngất đến bay lên.
Nàng phát hiện, quả xoài này ăn ngon quá rồi.
So với Linh Quả Quỳnh Tương ngon nhất mà nàng ăn trong mấy năm nay còn ngon hơn một trăm triệu lần. Nàng không nghĩ tới, một cái trái cây thôi lại có thể ăn ngon đến mức này.
Nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng sắp bị hòa tan.
Thể xác và tinh thần tràn đầy say mê, dường như bản thân đang đắm chìm trong đại dương quả xoài, hưởng thụ không hết.
Meo meo meo!
Giang Lan lập tức cầm quả xoài cắn một miếng lớn, như là sợ có người tranh với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận