Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1057 - Làm kẻ địch của công tử nhà ta, các ngươi chắc chắn sẽ hối hận

Nhìn thấy Hằng Nga lạnh nhạt, cũng không hành lễ, Đế Tuấn và Thái Nhất không khỏi tức giận trong lòng.
Phải biết rằng trong lòng bọn họ Hằng Nga là một cung nữ Nhân tộc nhỏ nhoi dùng để tính kế Hậu Nghệ mà thôi, bình thường chạm mặt cũng không đáng để bọn họ liếc nhìn một cái, nào có tư cách dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bọn họ?
Hơn nữa Thái Dương Tinh rõ ràng thuộc về Hi Hòa và Thường Hi, sao lại biến thành thuộc địa riêng của công tử nhà nàng chứ?
Ai nói vậy?
Được sự đồng ý của bọn họ chưa?
Còn nữa công tử của Hằng Nga là ai?
Lẽ nào là con trai của Hạo Thiên?
Bây giờ Thiên Đình và chư thiên tinh thần đều do Hạo Thiên và Dao Trì nắm giữ, hai người họ tự nhiên sẽ nghĩ đến Thái Dương Tinh cũng thuộc về Hạo Thiên Dao Trì.
Còn nữa, Hằng Nga vẫn là cung nữ của Hi Hòa và Thường Hi, sao có thể làm nô tỳ cho người khác?
Quả thực không thể tha thứ!
Trong lòng tức giận, sắc mặt của Đế Tuấn và Thái Nhất lập tức lạnh hẳn đi.
Uy áp vô tận bao trùm lên khoảng sân vắng lặng này, khiến cho người khác sởn tóc gáy, trong lòng hoảng sợ.
Ngay cả ánh trăng cũng phục tùng hai vị từng là Thiên Đế và Yêu Hoàng này, ngưng đọng lại.
Nhưng mà mặc dù uy áp của Đế Tuấn và Thái Nhất đáng sợ nhưng Hằng Nga không hề bị ảnh hưởng bởi uy áp của hai người chút nào.
Nét mặt của nàng vẫn bình tĩnh như nước, điềm tĩnh như cũ.
Là tỳ nữ của công tử đương nhiên không để công tử mất mặt, phong thái này vẫn phải có.
Hơn nữa có công tử ở đây, Hằng Nga không cảm thấy Đế Tuấn và Thái Nhất có thể làm gì được nàng.
Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là bởi vì chiếc nghê thường Hằng Nga mặc trên người là thứ trước đây Lý Nguyên tặng cho nàng, ngay cả đòn tấn công của Thánh Nhân cũng cản lại được huống chi uy áp bé nhỏ này.
Thực sự không đáng chú ý.
Đế Tuấn và Thái Nhất nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Hằng Nga trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ không hiểu tại sao Hằng Nga có thể mặt không đổi sắc đối diện với up áp của bọn họ được?
Lẽ nào nàng không sợ bọn họ khiến nàng vạn kiếp bất phục sao?
Nhưng mà hai người không hề ra tay với Hằng Nga.
Một nữ tử bé nhỏ không xứng để bọn họ ra tay.
“Công tử nhà ngươi là ai? Tại sao Thái Dương Tinh lại biến thành của hắn rồi?” Thái Nhất nở nụ cười lạnh lùng hỏi Hằng Nga.
Hằng Nga bình tĩnh đáp: “Công tử nhà ta húy danh Lý Nguyên, Thái Dương Tinh đã trở thành thuộc địa của công tử, là chuyện cả hồng hoang công nhận.”
Lý Nguyên?
Đế Tuấn và Thái Nhất suy nghĩ một lúc, hoàn toàn chưa nghe nói đến cái tên này.
Xem ra có lẽ sau khi Vu Yêu lượng kiếp lại xuất hiện một nhân vật nhỏ nhoi không tiếng tăm.
Giống như Mão Nhật Tinh Quang trên Thái Dương Tinh trước đây vậy.
Nhưng mà nếu chủ nhân của Hằng Nga lại không phải là con trai của Hạo Thiên vậy Đế Tuấn và Thái Nhất càng không phải để tâm đến rồi.
Thái Nhất lạnh lùng nói: “Thái Dương Tinh vẫn luôn là đạo trường của Thường Hi và Hi Hòa cũng chính là địa bàn của bọn ta, không có sự đồng ý của bọn ta ai dám chiếm làm của riêng? Nếu cưỡng ép chiếm đoạt vậy chính là kẻ địch của bọn ta.”
Đế Tuấn cũng nói: “Còn nữa, ngươi đã là cung nữ của Hi Hòa thì mãi mãi là nô tỳ của Hi Hòa, mọi thứ của ngươi đều thuộc về Hi Hòa, không thể làm nô tỳ cho người khác.”
Nét mặt Hằng Nga vẫn bình tĩnh như nước không hề tức giận bởi sự độc tài của Đế Tuấn và Thái Nhất.
Nàng có ý tốt nhắc nhở: “Ta cảm thấy có một vài lời cần cẩn thận thì tốt hơn, một khi nói ra thì không thể nuốt lại.”
“Là kẻ địch với công tử nhà ta, trong hồng hoang không ai dám nói ra lời này, các ngươi chắc chắn sẽ hối hận.”
Ngay cả Thánh Nhân và Đạo Tổ cũng không dám làm kẻ địch với công tử, huống chi là Đế Tuấn và Thái Nhất.
Vốn không cùng đẳng cấp.
Nhưng mà Đế Tuấn và Thái Nhất vốn không đặt lời nhắc nhở của Hằng Nga vào trong lòng.
Ngược lại bọn họ cảm thấy Hằng Nga không biết trời cao đất dày, quá nực cười.
Bọn họ là Thiên Đế, Yêu Hoàng vang dội cổ kim, đối đầu với một kẻ vô danh tiểu tốt chưa từng trải đời sao có thể hối hận được?
Lẽ nào công tử nhà ngươi là Thánh Nhân sao?
Lại dám giả dạng trước mặt bọn ta, thật sự khiến người ta cười rụng răng!
“Ha ha ha ha.”
Thái Nhất không nhịn được bật cười ha hả, chỉ nhìn thấy trong mắt hắn toàn bộ là sự giễu cợt và khinh bỉ.
“Hối hận? Cả đời này của ta chưa từng biết hai chữ hối hận viết như thế nào.” Giọng điệu thô bạo ngang tàn không thể diễn tả.
Đế Tuấn tuyên bố đầy mạnh mẽ: “Từ nay về sau, Thái Dương Tinh thuộc về Yêu Đình của ta lần nữa, còn ngươi vẫn là cung nữ của Yêu Đình ta, ngày thường tập luyện nhảy múa đàng hoàng, múa may góp vui cho những người có công vì Yêu Đình.”
Hằng Nga nghe vậy nét mặt mang theo vài tia tức giận.
Nàng lạnh lùng nói: “Đời này của ta mãi mãi là nô tỳ của công tử, vĩnh viễn cũng chỉ nhảy múa cho công tử.”
Nói rồi nàng bấm pháp quyết thu hộp âm nhạc về.
Hộp âm nhạc này đã là do Lý Nguyên tặng nàng, nàng đương nhiên có thể sử dụng được.
“Nơi này không hoan nghênh các ngươi, các ngươi đi đi.” Hằng Nga tiễn khách.
Nhưng mà khi Thái Nhất phát hiện Hằng Nga đã đem hộp âm nhạc đi, hắn lập tức giận dữ.
Hắn lớn tiếng quát Hằng Nga: “Giỏi thật, lại dám cướp chí bảo của bọn ta!”
Trong lúc này hắn đã xem hộp âm nhạc thành đồ của mình.
Quả thực ngang ngược.
Bóng dáng Thái Nhất lóe lên bay về phía Hằng Nga.
Thái Dương Chân Viêm đáng sợ cuồn cuộn như thủy triều vọt tới Hằng Nga, những nơi mà Chân Viêm quét qua, hư không đều bị đốt cháy thành hư vô.
Hằng Nga vẫn chưa kịp phản ứng đã phát hiện mình bị Thái Dương Chân Viêm vây thành vòng tròn, trên trời dưới đất, quá khứ tương lai, thời gian, không gian, không gì có thể trốn khỏi.
Nhưng mà Hằng Nga cũng không định trốn.
Chỉ thấy nghê thường trên người Hằng Nga lập tức phát ra huyền quang ngăn chặn Thái Dương Chân Viêm xung quanh ở bên ngoài huyền quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận