Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1296 - Thằng hề trước giờ luôn là bản thân ta!

Lý Nguyên vẫn bình tĩnh thong dong.
Hắn nhẹ nhàng uống một ngụm trà, hỏi: “Hậu quả là gì?”
Chủ Thần gằn từng chữ nói: “Không chết không thôi!”
“Ồ!”
Lý Nguyên gật đầu.
Chủ Thần thấy Lý Nguyên không cho là đúng.
Thực sự bị mạo phạm.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thấy hắn vươn bàn tay phải ra nắm một cái về phía hư không.
Thời gian xung quanh Lý Nguyên nhanh chóng đảo ngược.
Không gian nhanh chóng nứt ra thu hẹp lại.
Dường như trở thành một điểm kỳ dị.
Ba ngàn pháp tắc Đại Đạo bắt đầu cuồn cuộn cuồng bạo như bị chảo dầu đốt cháy.
Mái tóc dài của Lý Nguyên đều bị pháp tắc cuồng bạo thổi đến lắc lư.
Đây là Lý Nguyên, nếu đổi thành cao thủ cấp bậc như Hồng Quân, Dương Mi đối mặt với công kích của Chủ Thần, thì tóc sẽ không lượn lờ đơn giản như vậy.
Mà trực tiếp bị sóng lớn pháp tắc cuồng bạo xoắn thành hư vô.
Cấm chế vốn bố trí trong ngoài phủ đệ đều hiện ra hết dưới luồng công kích khủng bố này.
Đại Đạo pháp võng bao phủ chư thiên.
Ba ngàn đạo văn xoay tròn giống như tinh vân.
Vô số đạo ấn lập lòe giống như tinh thần.
Những Hỗn độn linh căn vốn bị phong ấn lập tức lộ ra vẻ xuất chúng.
Tán cây rậm rạp lóe ra huyền quang lưu ly che khuất chư thiên hoàn vũ.
Cây cối cao lớn tản ra đạo ấn giống như ngọc thạch, xuyên qua Càn Khôn tam giới, đạo văn màu sắc đa dạng phá vỡ thời không Hồng Mông, chiếu rọi quá khứ tương lai.
Khí tức Tuyên Cổ bất diệt bao phủ Hồng Mông vô tận. Mặc dù đám người Nữ Oa, Hậu Thổ sớm đã biết hoa cỏ cây cối trong viện của Lý Nguyên đều là Hỗn độn linh căn biến thành.
Nhưng đến giờ phút này, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy vẻ vốn có của viện lạc này, vẫn không khỏi hít sâu vài hơi, chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận.
Cảnh tượng này đã tạo thành rung động cho bọn họ, hoàn toàn không cách nào dùng ngôn từ để hình dung.
Dường như bọn họ đã nhìn thấy vô số Đại Đạo hiển hóa.
Nữ Oa, Hậu Thổ đều cảm thấy da đầu tê dại, Tô Trường Ly, Hoàng Vĩ Kỳ cùng với năm tiểu đội Thiên Thần Trịnh Hiên lại càng trợn mắt há mồm.
Cho đến hiện tại.
Tô Trường Ly mới thật sự tin tưởng.
Cây ăn quả trong viện của cữu cữu chẳng những là Hỗn độn linh căn, mà ngay cả những hoa cỏ cây cối khác cũng đều là Hỗn độn linh căn.
Mà uy áp lá cây của những Hỗn độn linh căn này tản ra còn kinh khủng hơn uy áp Tiên Đế trước đó của nàng.
Thì ra trước đây Thược Dược, cữu cữu, cô cô đều không nói dối.
Thậm chí bọn họ còn khiêm tốn.
Nhưng ta từ đầu đến cuối đều không chịu tin.
Thì ra, thằng hề trước giờ luôn là bản thân ta!
Nhưng Chủ Thần này mạnh như vậy, cữu cữu có thể ứng phó sao?
Trong lòng Tô Trường Ly tràn ngập lo lắng!
“Cấm!”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lẽo đột nhiên vang vọng dưới vòm trời.
Thần bí khó lường, trang nghiêm túc mục, bất hủ giống như đạo âm của Hồng Mông.
Tô Trường Ly nghe ra đây là giọng nói của cữu cữu.
Giọng nói này vang lên, pháp tắc Đại Đạo vốn điên cuồng mênh mông đột nhiên thoáng cái trở lại bình tĩnh.
Thậm chí, Nữ Oa, Hậu Thổ hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của pháp tắc.
Cứ giống như tất cả pháp tắc của tam giới đều biến mất ở không trung.
Mà thời gian, không gian vốn bị đảo ngược cũng hồi phục lại vẻ bình thường.
Không, không phải trở lại bình thường, mà thời gian và không gian đều đã biến mất.
Viện lạc biến thành một thời không không có thời gian, không có không gian, không có pháp tắc.
Đây là tồn tại mà người thường hoàn toàn không hiểu được.
Nữ Oa Hậu Thổ cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chút khí tức huyền chi.
Chủ Thần vốn vẫn bình tĩnh tự nhiên đối mặt với dị biến xung quanh, đột nhiên tinh thần chấn động, sắc mặt thay đổi kịch liệt.
Hắn khiếp sợ phát hiện bản thân mất đi lực khống chế pháp tắc Đại Đạo.
Hắn cảm thấy bản thân biến thành một người phàm, dù hắn thúc dục bản nguyên chi lực như thế nào đều không xuất được chút lực pháp tắc nào cả, chứ đừng nói là công kích Lý Nguyên.
Sao có thể?
Hắn là Đại Đạo, bản thân chính là pháp tắc.
Nếu bản thân là pháp tắc thì sao pháp tắc lại biến mất được?
Chủ Thần nghĩ không ra.
Cũng không chấp nhận được.
Nhưng điều càng khiến hắn nghĩ không ra là chẳng phải Lý Nguyên mới thăng cấp Đại Đạo không lâu sao?
Tại sao thực lực của hắn thâm sâu khó lường như vậy?
Chỉ thốt ra một chữ “Cấm” đã phong cấm hết pháp lực của một Đại Đạo.
Đây thật sự là thực lực của người mới vào Đại Đạo sao?
Mặc dù Chủ Thần cũng có thể mở miệng thành phép, miệng hàm thiên hiến, một lời đã có thể diễn hóa ra vô số thế giới Hồng Hoang, sinh linh vạn tộc.
Nhưng hắn không thể phong cấm pháp lực của một Đại Đạo?
Dù sao đây cũng là Đại Đạo nắm giữ bản nguyên Hồng Mông!
Chủ Thần thật sự mơ màng.
Khuôn mặt vốn hiện lên tử quang đều không khỏi trở nên trắng bệch.
Hắn kinh ngạc nghi ngờ hỏi Lý Nguyên: “Ngươi, ngươi đã làm gì?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là thay đổi chút quy luật pháp tắc của duy độ này mà thôi.”
Nếu là người bình thường thì hoàn toàn không hiểu được ý trong lời nói của Lý Nguyên.
Nhưng Chủ Thần lại hiểu.
Thay đổi quy luật pháp tắc cũng giống như Chủ Thần trực tiếp thay đổi vận mệnh của một người trong dòng sông thời gian.
Có thể khiến một thiên tài tuyệt thế tu luyện trở thành con chó đần độn thông qua xếp đặt thời gian vận mệnh.
Đây là công kích nghiền ép của cường giả duy độ cao đối với sinh linh duy độ thấp.
Nhưng như vậy, Chủ Thần càng không cách nào chấp nhận.
Khoảng cách của một duy độ cũng lớn quá rồi.
Lớn đến mức độ nghiền ép.
Rõ ràng mọi người đều là Đại Đạo, dựa vào cái gì mà cảnh giới của ta lại thấp hơn người một duy độ lớn.
“Ngươi, ngươi thật sự là Đại Đạo sao?”
Chủ Thần không khỏi trở nên lắp bắp.
Lý Nguyên thầm thở dài.
Hây, ngay cả thực lực của Đại Đạo cũng không chịu nổi, cuộc đời đúng là nhàm chán!
Hắn lắc đầu: “Không.”
“Vậy ngươi có tu vi gì?”
Chủ Thần nghi ngờ hỏi.
Trong lòng nghi hoặc không thôi.
Không phải Đại Đạo, còn có thể là gì?
Không phải Đại Đạo đã đứng cuối tu luyện ở Hồng Mông sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận