Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 606 - Bầu không khí có hơi ngại ngùng

Lý Tú Ninh thấy bộ dạng của Lý Nguyên không giống như đang nói đùa, cau mày nói: “Thứ đồ này thực sự là ngươi làm sao?”
Lý Nguyên: “Không phải ta: “
Lý Tú Ninh tức giận nói: “Thế ngươi còn nói linh…”
Lý Nguyên trợn mắt trắng: “Lẽ nào là ngươi?”
Lý Tú Ninh: “...”
Mặc dù bị Lý Nguyên làm cho rất là khó chịu, nhưng Lý Tú Ninh không khỏi cũng hơi tin, mì tôm và xúc xích, thực sự là Lý Nguyên làm.
Nàng bán tín bán nghi hỏi Lý Nguyên quá trình làm ra mì tôm và xúc xích.
Vừa mới hỏi một chút, nàng phát hiện Lý Nguyên dường như thực sự rất có nghiên cứu về ẩm thực, tóm lại đã doạ cho nàng sững sờ.
Đợi sau khi ăn xong mì gói, nước mì cũng đã uống xong, Lý Tú Ninh cuối cùng đã tin, mì gói và xúc xích thực sự là do Lý Nguyên làm ra rồi.
Nàng hưng phấn nói với Lý Nguyên: “Không biết ngươi có thể tặng phương thức làm ra mì gói và xúc xích cho triều đình hay không? Yên tâm, triều đình nhất định sẽ có khen thưởng dành cho ngươi.”
Lý Nguyên nhìn chỗ bát đĩa đã ăn xong, nói: “Nếu như ngươi rửa chỗ bát đĩa này, ta sẽ nói phương pháp làm ra mì gói và xúc xích cho ngươi.”
“Bảo ta rửa bát?”
Lý Tú Ninh vừa nghe, lập tức nổi điên lên, chỉ thấy nàng hét lớn: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Từ nhỏ đến lớn, tay của nàng chỉ từng giết người, chưa từng rửa bát bao giờ.
Lý Nguyên nhún vai: “Không rửa thì thôi, phương pháp chế tạo ngươi cũng đừng nghĩ nữa.”
Nói rồi, hắn đứng lên, chuẩn bị đi rửa bát.
“Đợi đã, ”
Lý Tú Ninh vội vàng gọi Lý Nguyên lại, chỉ thấy sắc mặt nàng biến đổi không ổn định, tỏ ra vô cùng đấu tranh.
Đáng ghét, lại dám uy hiếp ta.
Bỏ đi, vì mì gói, vì xúc xích, vì tướng sĩ Đại Đường, ta nhịn!
Có điều, ta nhất định phải bán đồ xấu xa này đến Di Hồng Lâu, đồng thời trở thành khách hàng đầu tiên của hắn.
Để cho hắn làm bổn tiểu thư vui một chút! Hi hi!
Nghĩ đến đây, Lý Tú Ninh không khỏi lộ vẻ mặt tà ma, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Ta rửa bát đũa, ngươi phải nói cách chế biến cho ta. Nếu không, ngươi sẽ thành như chiếc đũa này.”
Nói rồi, nàng cầm lấy đũa của mình, dùng lực bẻ gãy.
Hả, sao mà không bẻ được?
Bầu không khí có hơi ngượng ngùng! Hi!
Nàng dồn hết sức lực, ra sức bẻ.
Đừng nói là bẻ gãy, đũa còn không cong lấy một chút.
Nàng không phục, đặt đũa ở trước đầu gối, dùng sức đẩy.
Nàng không tin, một đôi đũa mà thôi, còn không bẻ gãy được! Kết quả, mặt đã đỏ bừng lên rồi, vẫn không bẻ gãy được chiếc đũa.
Cuối cùng, nàng đã bỏ cuộc.
Nàng nhìn chiếc đũa trong tay một cách cạn lời, lại nhìn Lý Nguyên vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình lặng như nước, nói: “Chiếc đũa này là được làm bằng sắt sao? Sao mà không bẻ gãy được chứ?”
Thực ra, cho dù là làm bằng sắt, với thực lực của nàng, cũng có thể bẻ cong thành bánh quẩy.
Lý Nguyên thành thực đáp lại: “Làm bằng trúc đấy.”
Quả thực là làm bằng trúc, chỉ có điều là trúc sơ khai sinh trưởng trong thời kỳ Hỗn Độn mà thôi!
Một bộ Tiên thiên linh bảo cực phẩm cũng xem như tàm tạm thôi!
Lý Tú Ninh vẫn luôn cảm thấy tất cả những gì trong khách điếm này, có hơi kì lạ, người lạ, đồ vật cũng lạ.
Nàng tức tối bê bát đũa của mình và Lý Nguyên ăn, đi đến nhà bếp, bắt đầu lần rửa bát đầu tiên trong cuộc đời.
Lý Nguyên ở bên cạnh, chỉ dẫn rửa như thế nào.
Lại để ta rửa bát, đến cả phụ vương và mẫu hậu còn đều chưa từng để ta rửa, hừ, đợi sau khi ta làm rõ thân phận, xem ta làm sao thu phục ngươi.
Lý Tú Ninh vừa rửa bát, vừa không ngừng châm chọc trong lòng.
“Đừng chỉ dùng nước dội vào, còn phải dùng nước rửa bát, mới có thể rửa sạch dầu mỡ.”
Lý Nguyên nhắc nhở.
“Nước rửa bát? Nước rửa bát gì?”
Lý Tú Ninh thấy khó hiểu nói.
Nàng chưa từng nghe nói rửa bát còn phải dùng nước rửa bát?
Lý Nguyên chỉ vào một chiếc bình lưu ly đặt ở bên cạnh bồn rửa, nói:
“Chính là ở bên trong này, ấn xuống một cái là được.”
Lý Tú Ninh nhìn thấy chiếc bình lưu ly, khóe miệng không nhịn được mà run lên cầm cập.
Quá là xa xỉ.
Bình lưu ly trong suốt như thế, đến ngay cả hoàng cung cũng không tìm được mấy chiếc, lại tùy ý đặt ở đây, cũng không sợ bị vỡ.
Nàng hiếu kỳ ấn lên trên một thiết bị trên bình lưu ly một cái, chợt một đống chất keo màu hồng từ trong một cái lỗ nhỏ trên thiết bị chảy ra, rơi vào trong lòng bàn tay nàng.
“Ồ, rất thần kì đấy!”
Lý Tú Ninh tỏ ra vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn: “Cái này làm sao mà biến ra được? Sao mà ấn một cái là được rồi?”
Lý Nguyên nói một cách đầy khó xử: “Với trí thông minh của ngươi, rất khó giải thích rõ ràng với ngươi.”
Lý Tú Ninh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói nàng ngốc.
Tức giận đến mức lại bắt đầu nghiến răng rồi!”
Dưới cơn tức giận, nàng không nhịn được sự hiếu kì trong lòng, lại ấn một cái chỗ máy đùn trên bình lưu ly, lập tức lại có một đống dầu rửa bát rơi vào trong lòng bàn tay nàng.
Ha ha, thật là vui.
Lý Tú Ninh cảm thấy thứ đồ này quá là thú vị rồi, cứ ấn cái máy đùn này mãi không ngừng, tỏ ra vui mừng không xiết.
Giống như là đứa trẻ nhỏ mấy tuổi vậy.
Cũng quên mất chuyện Lý Nguyên nói nàng ngốc.
Lý Nguyên ở bên cạnh, thấy thế trên trán lập tức hiện ra ba đường hắc tuyến.
Hắn nhắc nhở: “Đủ rồi đấy, không có đồ cho ngươi lãng phí đâu.”
“Hừ, nhỏ mọn.”
Lý Tú Ninh hẵng giọng một tiếng.
Có điều, nàng cuối cùng vẫn là không tiếp tục ấn dầu rửa bát nữa.
Lý Tú Ninh xoa dầu rửa bát trong tay lên trên bát đũa.
Dưới sự bôi xoa, nàng phát hiện dầu rửa bát biến thành bòn bọt màu trắng, khi ngửi còn có một mùi hương hoa vô cùng thơm, không nhịn được mà trở nên hưng phấn.
“Hả, sao lại biến thành bong bóng rồi? Rửa bát cũng thật là thú vị quá đi mất!”
Nàng xoa mãi chỗ bát đũa này không ngừng, phát hiện bong bóng càng lúc càng nhiều, chỉ cảm thấy quá là thú vị rồi.
Lý Nguyên nhìn dáng vẻ chơi vui quên trời quên đất của Lý Tú Ninh, bất lực lắc đầu.
Chỉ sợ là gặp phải một đồ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận