Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1962 - Tên của Tôn Ngộ Không là do ngươi đặt?

Lý Đại Chủy cảm thán nói: “Trước đây ta luôn gọi ngươi là Lý đại ca, vốn tưởng là tôn xưng, không ngờ ta còn chiếm tiện nghi của ngươi.”
Lữ Tú Tài: “Chiếm tiện nghi lớn rồi.”
Lý Nguyên: “Không sao đâu, ta không nói đến những hư danh này.”
Mọi người thật sự tin lời nói này!
Quách Phù Dung lại hứng thú với quá khứ của Tôn Ngộ Không.
Nàng tò mò hỏi Tôn Ngộ Không: “Đại Thánh, sao thực lực của ngươi lại lợi hại như vậy? Lúc trước dùng sức một mình, suýt chút nữa tiêu diệt Thiên Đình. Sao ngươi tu luyện được vậy?”
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không cảm kích nhìn Lý Nguyên, nói: “Là do chưởng quầy truyền thụ cho ta mấy bộ công pháp lợi hại…”
“Ngươi nói cái gì?”
Tôn Ngộ Không vẫn chưa dứt lời, đã bị tiếng sợ hãi của Tiểu Quách cắt ngang.
Chỉ thấy Tiểu Quách trợn mắt há mồm nhìn Tôn Ngộ Không, lại nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt đờ đẫn giống như ngốc ra vậy.
Lão Bạch, Tiểu Bối, chưởng quầy, cùng với Kim Ngọc Lương bên cạnh cũng há to miệng, mở to hai mắt.
So sánh tất cả thời gian, còn khó tin, còn tràn ngập ảo tưởng.
Sao Tôn Ngộ Không lại nói công pháp tu luyện của mình là Lý Nguyên truyền cho hắn?
Vậy chẳng phải Lý Nguyên là sư phụ của Tôn Ngộ Không sao?
Điều này cũng thái quá rồi?
Vừa rồi mọi người được biết Tôn Ngộ Không từng chạy vặt cho Lý Nguyên đã cảm thấy thái quá, không ngờ hiện tại còn thái quá hơn.
Công pháp của Tề Thiên Đại Thánh là Lý Nguyên truyền thụ!
Lý Nguyên lợi hại như vậy sao?
Tôn Ngộ Không nhìn Tiểu Quách ngơ ngác, lặp đi lặp lại: “Ta nói, sở dĩ ta lợi hại như vậy, đều là chưởng quầy truyền thụ cho ta mấy bộ công pháp lợi hại.”
Hắn có chút nghi ngờ nói thầm: “m thanh của ta cũng không nhỏ, sao nghe không rõ chứ?”
“Ừng ực!”
Tiểu Quách nuốt nước bọt, vẫn không thể tin được kêu lên: “Công pháp của ngươi thật sự là Lý Nguyên truyền cho ngươi sao?”
Tôn Ngộ Không gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, hơn nữa tên của ta còn là chưởng quầy đích thân đặt cho đó! Kim Cô Bổng của ta cũng là chưởng quầy tặng.”
Nói đến đây, hắn có chút tự đắc.
Rõ ràng, đây là chuyện khiến hắn cảm thấy rất tự hào.
Chỉ là, lời này rơi vào bên tai mọi người, lại khiến tròng mắt và cằm của mọi người rớt xuống đất.
Rất lâu sau cũng không cách nào khép lại.
Mẹ ơi, cái tên Tôn Ngộ Không lại là Lý Nguyên đặt cho hắn?
Kim Cô Bổng nổi tiếng với Tôn Ngộ Không lại là Lý Nguyên tặng cho hắn?
Nói như vậy, Lý Nguyên thật sự là sư phụ của Tôn Ngộ Không?
Lý Nguyên lỳ như vậy sao?
Một lúc sau, cuối cùng Tiểu Quách cũng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Vẻ mặt nàng khó tin xác nhận với Lý Nguyên: “Ngươi là sư phụ của Tề Thiên Đại Thánh sao?”
Lý Nguyên trực tiếp lắc đầu nói:
“Không phải.”
Hắn không muốn có đồ đệ.
Hắn cũng chưa bao giờ coi Tôn Ngộ Không là đồ đệ của mình.
“Không phải?”
Tiểu Quách nhíu mày nói:
“Vậy sao Tề Thiên Đại Thánh nói công pháp của hắn là ngươi truyền thụ? Tên của hắn là ngươi đặt cho? Ngay cả Kim Cô Bổng của hắn cũng là ngươi tặng?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Hắn chạy vặt mấy năm miễn phí cho ta, ta trả cho hắn mấy quyển công pháp và một cây gậy làm thù lao. Hắn không có tên, vì tiện xưng hô, ta đặt cho hắn một cái tên. Nhưng chưa từng nhận hắn làm đồ đệ.”
Chậc...
Mọi người tương đối cạn lời.
Đãi ngộ chạy vặt này của ngươi cũng tốt quá rồi đó?
Lão Bạch, Tiểu Quách nghĩ đến tiền công hàng tháng của mình chỉ mấy đồng bạc, đã muốn rơi nước mắt.
Quán trọ với quán trọ, người với người, không, chênh lệch giữa người và khỉ cũng lớn quá rồi!
Bọn họ chỉ muốn hỏi Lý Nguyên: Ông chủ, bọn ta muốn chạy vặt cho ngươi!
Tôn Ngộ Không nghe thấy lời của Lý Nguyên, trong lòng không khỏi thở dài.
Hắn luôn coi Lý Nguyên là sư phụ mình, nguyện vọng lớn nhất của hắn cũng là hy vọng Lý Nguyên có thể nhận hắn làm đồ đệ.
Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua, chưởng quầy vốn không có ý buông lỏng.
Hắn mang vẻ tiếc nuối nói: “Lúc trước ta muốn bái chưởng quầy làm sư phụ, đáng tiếc chưởng quầy không nhận.”
Đám người Tiểu Quách, lão Bạch không khỏi co giật da mặt, cũng không biết nên nói cái gì mới ổn.
Tôn Ngộ Không đều muốn bái sư, nhưng ngay cả đồ đệ lợi hại như Tôn Ngộ Không Lý Nguyên cũng không muốn nhận, Lý Nguyên cũng quá lợi hại rồi.
Đặc biệt là Kim Ngọc Lương.
Lực trùng kích hắn cảm nhận được quả thực đã không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn luôn xem Lý Nguyên là một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ không biết đạt được cơ duyên gì, từ đó học được thuật thôi toán.
Tự cho rằng lật tay thì có thể chụp Lý Nguyên thành bột mịn.
Hắn làm thế nào cũng không ngờ, thì ra Lý Nguyên bất phàm như vậy.
Tề Thiên Đại Thánh danh chấn Càn Khôn lại là Lý Nguyên dạy dỗ.
Nói như vậy, Lý Nguyên thật sự là một đại năng siêu cấp thâm tàng rồi?
Dù sao thì một Địa Tiên kỳ, có lẽ không dạy được Tôn Ngộ Không đúng không?
Cũng không cách nào cung cấp công pháp cùng với Kim Cô Bổng lợi hại như vậy cho Tôn Ngộ Không!
Nhưng, dù ngươi che giấu sâu bao nhiêu, chỉ cần không thành Thánh, đối với ta đều là mây bay.
Sau khi Kim Ngọc Lương thấy Tôn Ngộ Không đến, mọi người chỉ lo nói chuyện với Tôn Ngộ Không, cùng với thán phục nội tình của Lý Nguyên, không hề để hắn vào mắt.
Điều này khiến Kim Ngọc Lương cảm thấy mình bị khinh thường nghiêm trọng.
Điều này không khỏi làm cho hắn dường như trở lại những ngày tháng làm tay chân ở Thiết Chưởng bang trước đó.
Khi đó, hắn chỉ là một người vô hình không ai để ý, điều này khiến hắn rất khó chịu.
Sự chú ý của bọn họ lẽ ra phải ở chỗ ta mới đúng!
Kim Ngọc Lương đã từng âm thầm thề rằng hắn sẽ không để cho bất kỳ người nào khinh thường hắn!
Nếu cả gan khinh thường hắn, thì người đó phải chết!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Kim Ngọc Lương trở nên lạnh lẽo hơn.
Hắn cắt đứt dự định tìm lại kỷ niệm của Tôn Ngộ Không và Lý Nguyên bằng cách lạnh lùng lên tiếng.
“Muốn nói chuyện xưa cũ thì các ngươi cứ từ từ đi xuống địa phủ mà nói chuyện cũ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận