Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1175 - Ngươi không phải là thái giám thiên đạo sao

Khách điếm này chẳng lẽ là câu lạc bộ mỹ nữ?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Lý Trường Sinh đã lướt qua vô số ý nghĩ.
Quay lại mấy phút trước.
Hằng Nga mang theo một lẵng hoa đi vào khách điếm.
Về phần Lý Trường Sinh ở phía sau, nàng hoàn toàn không thèm quan tâm.
Sau khi vào khách điếm, nàng không thấy thiếu gia mà chỉ thấy Tiểu Tê Tử đang cùng Đát Kỷ, Nữ Oa, Hậu Thổ chơi mạt chược.
Trên gương mặt của bốn người đều dán mấy tờ giấy, trông hơi buồn cười.
“Hằng Nga bái kiến Nữ Oa nương nương, Hậu Thổ nương nương, tiểu thư và tiểu chủ.”
Hằng Nga thi lễ với mấy người đó.
Động tác tao nhã lại không mất đi sự lễ phép.
Nàng cũng không vì trên mặt mấy người đó có dán mấy tờ giấy mà trên mặt xuất hiện chút dị thường nào.
Nữ Oa và Hậu Thổ gật đầu với Hằng Nga.
Đát Kỷ thấy Hằng Nga, cười chào hỏi: “Hằng Nga tỷ tỷ, ngươi đến rồi. Mỗi khi đến Tết Trung Thu ngươi lại đến nhìn ca ca ta, thật sự khiến ta cảm động.”
Hằng Nga ôn nhu nói: “Ta là tỳ nữ của Tự Gia công tử, đến bái kiến Tự Gia công tử là điều đương nhiên.”
Đát Kỷ: “Ca ca ta đang ở hậu viện nấu cơm, ngươi tự đi gặp hắn đi, ván này ta đang thắng lớn, không thể nói chuyện với ngươi được.”
Nói xong, nàng lại hào hứng nhìn bài của mình.
Hằng Nga nhìn những tờ giấy không một kẽ hở trên mặt Đát Kỷ, trong bốn người, trên mặt nàng ấy là nhiều giấy nhất.
Đối với việc “thắng lớn” của Đát Kỷ, nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng mà nàng cũng không định nói thêm gì, gật đầu rồi đi đến hâu viện.
“Tự mạc.”
Hằng Nga vừa đi được vài bước, nàng chợt nghe giọng nói ngạc nhiên của Nữ Oa và tiếng đảo bài vang lên ở phía sau.
Sau đó là âm thanh ảo não của Đát Kỷ.
“Tại sao lại như vậy, đáng tiếc gia giang thượng hoa một màu của ta!”
“Ai bảo ngươi lại âm mưu lớn vậy chứ, là ta có bài tựu hồ!”
Nữ Oa đắc ý nói.
“Dán đi, dán đi.”
Trên mặt Hằng Nga lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đi đến hậu viện.
Bên trong hậu viện, nàng không chỉ thấy mỗi Tự Gia công tử mà còn có cả mấy người Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh.
Nàng thấy Lão Tử đang ngồi nhóm lửa ở phía sau bếp.
Hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề một người rửa rau, một người thái rau.
Hai người Nguyên Thủy và Thông Thiên thì đang bóc vỏ tỏi và cắt ớt khô.
Còn Tự Gia công tử mặc trang phục đầu bếp, đầu đội mũ đầu bếp, đang xào rau.
Động tác vô cùng đẹp trai ưu nhã, đẹp không gì sánh được.
Hằng Nga thấy công tử, nụ cười trên mặt càng trở nên sáng lạng, tròng mắt đều phát sáng.
So với vẻ lạnh lùng bình thường, nhìn qua như là hai người khác nhau.
“Công tử, trung thu vui vẻ, nô tỳ tới thăm người.”
Hằng Nga đi tới trước mặt Lý Nguyên, chân thành thi lễ một cái, giọng nói ngọt ngào.
Lúc này Lý Nguyên đang làm món cá nướng, hắn thấy Hằng Nga, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Ngươi đến rồi, tự tìm chỗ ngồi đi.”
Hằng Nga: “Để nô tỳ phụ công tử.”
Lý Nguyên: “Rửa rau, nhóm lửa, thái ra đều có người làm rồi, ở đây không cần ngươi giúp đâu.”
Đôi mắt Hằng Nga xoay chuyển, nói với Lão Tử: “Thiên Tôn, nếu không ta tới giúp ngươi nhóm lửa!”
Lão Tử vội vã xua tay từ chối, nói: “Không cần đâu, ngươi giúp ta làm rồi, lát nữa chưởng quỹ đến lại nói ta không chịu làm việc, không cho ta ăn cơm.”
Hằng Nga lại nhìn về Tây Phương Nhị Thánh, Nguyên Thủy và Thông Thiên.
Nhưng mấy người thánh nhân cũng không muốn nhờ Hằng Nga giúp đỡ.
Hằng Nga hết cách, chỉ cs thể đứng bên cạnh công tử, xem công tử xào rau.
Về chuyện của Lý Trường Sinh, nàng cũng không nói cho Lý Nguyên.
Bởi vì nàng biết, cho dù nàng không nói công tử cũng sẽ biết thôi.
Trong đại sảnh khách điếm.
Đát Kỷ đang dán giấy lên mặt mình, đúng lúc này, nàng lại thấy có một vị khách ngoài ý muốn đi vào khách điếm.
“A, ngươi không phải là cái tên thái giám thiên đạo sao?”
Đát Kỷ nhìn sang Lý Trường Sinh, ngạc nhiên kêu lên.
Lý Trường Sinh: “…”
Vẻ mặt của hắn rất gượng gạo, mang theo một chút vỡ nát.
Thái giám Thiên Đạo?
Đây là cái xưng hô gì vậy?
Cái cách gọi này không hay chút nào!
Còn nữa, làm sao nàng biết ta là thái giám?
Xùy xùy, ta mới không phải là thái giám.
Vậy làm sao nàng biết trước kia ta từng làm thái giám?
Còn biết ta là thiên đạo?
Nhưng rõ ràng ta không biết nàng ấy mà?
Hơn nữa, ta đã thay đổi quần áo rồi, nàng cũng không thể nào biết được thân phận thái giám của ta thông qua quần áo được.
Chẳng lẽ Hằng Nga nói cho nàng biết?
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Thật không ngờ, danh tiếng một đời của ta như vậy, thế mà lại bị Hằng Nga làm hỏng!
Nữ Oa, Hậu Thổ, Tiểu Tê Tử nhìn thấy Lý Trường Sinh cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Nhưng mà, cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi, cũng không có khiếp sợ.
“Ta không phải là thái giám.”
Lý Trường Sinh phục hồi lại tinh thần, đột nhiên sửa lại lời Đát Kỷ.
“Ta là đàn ông, đàn ông chân chính, là đàn ông thuần khiết.”
Đát Kỷ: “…”
“Ngươi đừng phủ nhận, không ai kỳ thị ngươi cả. Hơn nữa, ai cũng biết ngươi từng là thái giám trong Thái Cực cung, phủ nhận cũng vô dụng thôi.”
Xoạch!
Nghe tỷ tỷ nhắc tới Thái Cực cung, Lý Trường Sinh xém chút nữa là há hốc mồm.
Làm sao mà nàng biết ta từng làm thái giám ở Thái Cực cung?
Phải biết rằng ngay cả Hằng Nga cũng không biết chuyện này, vì vậy không thể nào là Hằng Nga nói cho nàng được.
Trong lòng Lý Trường Sinh tràn ngập nghi ngờ, cái cảm giác bí mật của mình bị người khác phát hiện khó chịu vô cùng.
Điều này khiến hắn cảm thấy mọi chuyện không còn nằm trong sự kiểm soát của mình nữa.
“Ngươi đừng nói lung tung, ta chưa từng làm thái giám trong Thái Cực cung.”
Tuy trong lòng Lý Trường Sinh nghi ngờ không thôi, nhưng hắn cũng không có chút chần chừ nào, vội vàng phủ nhận.
Hắn định dù có bị giết chết hắn cũng không thừa nhận mình thật sự từng làm thái giám.
Cái này quá ảnh hưởng tới hình tượng rồi!
Mấu chốt là hắn còn đang ở trước mặt mấy tuyệt thế mỹ nữ.
Càng không thể thừa nhận được.
Dù sao có thể chuyện này mang theo hạnh phúc cả đời của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận