Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 388 - Tứ đại kim cang sụp đổ!!

Di Lặc nhớ ra cái gì đó: “Tại sao sư phụ gọi người hầu của Lý tiền bối là tiền bối?”
Việc gọi người hầu là tiền bối làm cho tứ đại kim cang suýt nữa tưởng là mình nghe nhầm.
Chuyện này cũng quá không hợp lý, quá điên rồi. sao có thể là tiền bối của sư phụ chứ? Người đó phải là cao nhân thế nào mới có thể làm người hầu của của Lý tiền bối chứ.
Tiếp Dẫn đạo nhân nói sâu xa: “Bởi vì vị Dương Hòe tiền bối kia là Thánh Nhân Thiên Đạo.”
Bùm! Di Lặc và tứ đại kim cang nghe thấy tin tức có tính bùng nổ này thì không nhịn được, tất cả đều lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt sụp đổ không nói nên lời.
Thánh Nhân Thiên Đạo cũng đã khiến cho bọn họ nứt da đầu rồi.
Còn là người hầu chứ, Di Lặc và tứ đại kim cang muốn ngu luôn rồi.
Chuyện này, chuyện này căn bản là không liên quan mà!
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nhìn thấy vẻ mặt ngây như phỗng của đệ tử thì không nói gì thêm nữa.
Nhớ tới ngày trước, vẻ mặt của bọn họ không khác so với mấy người đệ tử này là bao.
Cho dù là hiện tại, bọn họ vẫn còn chưa nghĩ ra nữa! Qua một lúc lâu, Di Lặc mới kịp thời lấy lại tinh thần.
Hắn trực tiếp nhảy lên từ trên mặt đất, thét to: “Chuyện kia... chuyện kia... Lão, lão nhân gia, tại sao có thể là Thánh Nhân Thiên Đạo? Hắn là một Thánh Nhân Thiên Đạo sao còn phải làm người hầu cho người khác?”
Nên biết nếu như không phải Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề chào hỏi với Dương Hòe, hắn thậm chí còn chưa chú ý tới ông lão bình thường kia, thân thể còn bị gù nữa. Tại sao lại có thể là Thánh Nhân Thiên Đạo? Di Lặc không chấp nhận được!
Chuẩn Đề đạo nhân thản nhiên nói: “Nếu như ngươi biết thật ra Lý đạo hữu còn có một vị người hầu nữ, cũng là Thánh Nhân Thiên Đạo, có khả năng ngươi có thể dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.”
Ầm! Lời nói của Chuẩn Đề đạo nhân giống như sấm sét vậy, nổ cho màng nhĩ Di Lặc, tứ đại kim cang ong ong chấn động, đầu tóc, tóc gáy đều dựng đứng lên.
Năm người hoàn toàn ngơ ngẩn, trong đầu trở nên trống rỗng.
Chuyện này đã vượt qua khả năng tiếp nhận của bọn họ.
Hai nô bộc là hai vị Thánh Nhân Thiên Đạo. Rốt cuộc Lý Nguyên là tồn tại gì mà chúng ta lại đi chuẩn bị đối đầu với kẻ nguy hiểm tột cùng này, có thể còn sống thực sự là mạng lớn lắm rồi.
Tiếp Dẫn đạo nhân tổng kết: “Tóm lại, Lý đạo hữu, còn cả những người bên cạnh Lý đạo hữu, các ngươi ngàn vạn lần không được trêu chọc. Đây là tồn tại khủng bố các ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được.”
Di Lặc cười khổ nói: “Nếu như sớm biết Lý tiền bối khủng bố như vậy, cho ta mượn mấy lá gan không dám đi gây sự với hắn!”
Tứ đại kim cang gật đầu đồng tình sâu sắc.
...
Trong phủ đệ.
Đợi sau khi Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề rời đi, Bạch Lăng mới dần dần lấy lại tinh thần sau chấn động.
Mặt nàng ngây dại nhìn Ðát Kỷ và Lý Nguyên, trong đôi mắt xinh đẹp đều là vẻ nghi hoặc.
Nàng cẩn thận hỏi Lý Nguyên và Đát Kỷ: “Ngươi, các ngươi, nói đi, rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại lợi hại như thế?”
Thật ra thì Bạch Lăng cảm thấy, thực lực mà Lý Nguyên thể hiện đã không thể sử dụng hai chữ “lợi hại” để hình dung được rồi.
Thánh nhân chí cao vô thượng cung kính như thuộc hạ, Nhân Hoàng của chúa tể thiên hạ cũng sợ hãi như chim cút.
Nếu như tất cả không phải do nàng tận mắt nhìn thấy thì dù là nằm mơ nàng không dám mơ khoa trương như vậy.
Đát Kỷ nói: “Tốt rồi, thật ra thì tất cả đều là công lao của Dương bá, Dương bá thế mà rất lợi hại đó.”
Bạch Lăng tò mò nhìn Dương Hòe.
Nàng không hiểu, lão đầu mặc trang phục người hầu này sao lại có thực lực mạnh như thế? Hơn nữa Thánh nhân còn gọi là tiền bối? Dương Hòe kia nghe thấy lời nói của Đát Kỷ thì vội vàng phủ nhận, nói: “Tiểu thư quá khen lão nô rồi, vừa nãy ta không ra tay, là công lao của thiếu gia.”
Đát Kỷ: “Ngươi đừng có mà thay ca ca ta khoác lác. Hắn có thực lực thế nào ta còn không biết sao?”
Dương Hòe cười khổ, nói: “Nếu như vừa nãy ta ra tay, Thiên Đạo sẽ có cảm ứng, đến lúc đó sẽ không chỉ sinh ra động tĩnh nhỏ như vậy rồi.”
Nếu hắn ra tay quả thực có thể đủ để cho Trụ vương thần phục, nhưng Thiên Đạo nhất định sẽ sinh ra cảm ứng, tiến hành bài xích hắn.
Hắn căn bản là không thể gây ra động tĩnh nhẹ như Lý Nguyên được.
Đát Kỷ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Hòe thì nửa tin nửa ngờ nhìn ca ca: “Những gì Dương bá vừa nói là sự thật sao? Vừa rồi thật sự là ngươi hút Trụ vương vào?”
Lý Nguyên căn bản không muốn trả lời cái vấn đề ngu ngốc này của muội muội ngốc.
Hắn đứng dậy từ trên ghế, vuốt đầu muội muội, thở dài nói:
“Haiz, ngày trước bảo ngươi ăn nhiều quả óc chó cho thông minh, ngươi lại nói khó ăn. Sau này ngươi vẫn nên ăn nhiều một chút, bồi bổ não.”
Nói xong, Lý Nguyên chậm rãi rời khỏi sân, đi tới thư phòng.
Đát Kỷ tức giận tới mức giơ chân lên, nói: “Ngươi mới nên bổ não.
Ca ca thúi, lại còn nói ta ngu ngốc, ta ngu ngốc chỗ nào chứ.”
Bạch Lăng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ta có cảm thấy, vừa rồi ta có cảm thấy được.... Lý công tử làm phép dạy dỗ Trụ vương.”
Mặc dù nàng không nhìn thấy Lý Nguyên làm phép như thế nào nhưng lúc trước nàng quan sát thần thái của Dương Hòe và Lý Nguyên, nàng cảm thấy được... là Lý Nguyên ra tay.
Thật ra Đát Kỷ cũng hơi nghi ngờ, có điều nàng không thể nào tin được ca ca cá mặn của mình đột nhiên trở nên lợi hại như thế.
Trừ khi nàng tận mắt nhìn thấy ca ca thi triển ra đại thần thông, nếu không nàng vẫn còn nghi ngờ trong lòng.
Thế nhưng Đát Kỷ không để chuyện này trong lòng, bỏ qua nó...
Ca ca lợi hại cũng tốt, là một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ cũng được, dù sao... đều là ca ca của nàng.
Nàng nói với Bạch Lăng: “Tiểu Bạch Lăng, mấy ngày này ngươi ở lại đây đi, đợi chơi đủ rồi ta cho ngươi trở về Cam Uyên.”
Tu vi của Bạch Lăng quá thấp, nàng hơi không yên tâm để cho Bạch Lăng trở về một mình.
“Cảm ơn ngươi, Đát Kỷ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận