Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1120 - Thế này cũng quá biến hóa vi diệu rồi thì phải? (2)

Trong lòng Dương Kiếm Thư còn đang âm thầm suy đoán, các Tổ Vu Đế Giang, Chúc Cửu âm thì nhìn Dương Kiếm Thư bằng vẻ mặt trêu tức, cũng không chào lại.
Dương Kiếm Thư nhất thời cảm giác hơi sợ hãi, không biết các Tổ Vu đây là có ý gì?
Sao lại dùng ánh mắt kiểu này nhìn ta chứ?
Hắn nhịn thắc mắc xuống, lại nhìn sang Đế Tuấn và Thái Nhất: “Tiểu sinh bái kiến Thiên Đế và Yêu Hoàng.”
Tuy tu vi của Đế Tuấn và Thái Nhất bây giờ không thể dò xét được ký ức của Dương Kiếm Thư, nhưng vừa rồi bọn họ cũng nghe được truyền âm của Cộng Công với Tôn Ngộ Không, vậy nên cũng biết người này là sinh linh vực ngoại.
Thái Nhất cảm thán nói: “Ôi, không ngờ chúng ta lại nổi tiếng đến như vậy.”
Ngay cả sinh linh vực ngoại mà cũng biết đến danh hiệu của hai huynh đệ chúng ta cơ đấy.
Mặc dù hắn không nói câu này ra, nhưng mọi người đương nhiên hiểu rõ ẩn ý bên trong lời nói của hắn.
Các Tổ Vu Đế Giang, Cộng Công nhìn dáng vẻ rắm thúi của hắn, cả tập thể lập tức quay lại khinh bỉ liếc hắn bằng nửa con mắt:
“Xem cái dáng vẻ tự mãn của các ngươi kìa, tên này hành lễ với chúng ta trước, nói rõ chúng ta còn nổi tiếng hơn cả các ngươi.”
Mặt Cường Lương tỏ vẻ khinh bỉ nói.
Đế Tuấn không phục lên tiếng:
“Các ngươi có thể có chút tự mình hiểu lấy được không? Hắn gọi chúng ta là Thiên Đế và Yêu Hoàng, còn gọi các ngươi là gì hả? Một câu Tổ Vu qua loa là xong rồi, ai nổi tiếng hơn, bộ còn chưa rõ ràng hay sao?”
Chúc Dung hỏi Dương Kiếm Thư: “Tiểu tử, ngươi nói, chúng ta và hai tên người chim này, ai nổi tiếng hơn hả?”
Dương Kiếm Thư vẫn giữ tư tưởng hai bên đều không được phép đắc tội, khéo léo đưa đẩy nói: “Đôi bên đều nổi tiếng ngang nhau, đều nổi tiếng giống nhau.”
Hắn vốn tưởng rằng câu trả lời của mình đã rất hoàn mỹ rồi, nhưng sau khi Tổ Vu và Đế Tuấn vừa nghe xong câu trả lời của hắn, tất cả đều đùng đùng nổi giận, cả đám đều lộ vẻ cực kỳ bất mãn:
“Cái gì, vậy mà ngươi lại nói hai tên người chim này nổi tiếng ngang với chung ta à?”
“Ngươi đây là đang coi thường chúng ta đúng không? Lại đánh đồng chúng ta và hai tên người chim này là sao?”
“Tức chết ta rồi, vậy mà lại nói mấy giọt máu quạ đen và Kim Cô cao quý chúng ta giống nhau, từ trước đến nay chưa từng bị sỉ nhục như thế.”
“Nổi tiếng giống như chúng ta, đây còn không phải là thiếp vàng lên trên mặt Tổ Vu bọn họ sao?”
Dương Kiếm Thư nhìn dáng vẻ lồng lộn của bọn họ, nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn có làm sao cũng không ngờ tới, chỉ một câu như thế này thôi mà đã đắc tội với cả hai bên.
Yêu tộc và Vu tộc này thật đúng là một cặp oan gia nước lửa không dung.
Tôn Ngộ Không thấy Tổ Vu và huynh đệ Kim Ô cãi nhau ầm ĩ thì không khỏi hơi đau đầu.
Hai phe này chỉ cần đụng vào nhau là chắc chắn sẽ làm ầm lên.
“Được rồi, kiếm những thứ hư danh này để làm gì chứ?”
Thấy Tôn Ngộ Không mở miệng, lúc này huynh đệ Kim Ô và các Tổ Vu mới dừng miệng không cãi nhau ầm ĩ nữa.
“Hầu ca nói đúng, hư danh có gì hay đâu mà kiếm.”
Đế Giang gật đầu nói.
Đế Tuấn: “Ta chính là không thèm để ý tới những thứ hư danh này.”
Thấy một câu của Tôn Ngộ Không lại khiến cho hai phe Tổ Vu và Kim Cô đối chọi sống chết này không tranh cãi nữa, trong lòng Dương Kiếm Thư lại càng ngạc nhiên hơn…
Quá mức khó tin!
Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký không phải chẳng có bao nhiêu sức mạnh hay sao?
Đánh một con yêu quái bình thường còn phải chạy đi tìm viện binh khắp nơi.
Danh tiếng còn chẳng bằng Tổ Vu và Thiên Đế Yêu Hoàng.
Cũng không biết Tôn Ngộ Không thu phục được dòng nước và đôi bên bất dung này thế nào?
Nếu như ta cũng bái Tôn Ngộ Không làm đại ca chẳng phải có thể tạo quan hệ với Tổ Vu, Thiên Đế và Yêu Hoàng sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Dương Kiếm Thư không khỏi trở nên nôn nóng.
Hắn kích động nói với Tôn Ngộ Không: “Hầu ca, ta vô cùng sùng bái ngươi, vừa nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy rất thân thiết, không biết có thể bái ngươi làm đại ca hay không?”
Nói xong hắn nhìn Tôn Ngộ Không bằng cặp mắt vô cùng mong đợi.
Phụt!
Nghe thấy yêu cầu của Dương Kiếm Thư, đám người Tổ Vu còn có Đế Tuấn và Thái Nhất đều dở khóc dở cười.
Cộng Công thì phun luôn nước miếng ra ngoài, phun thẳng lên mặt Dương Kiếm Thư.
Dương Kiếm Thư: “...”
Hắn lau nước miếng vướng đầy trên mặt đi, cảm giác giống như được rửa mặt một lần vậy.
Lượng nước miếng này cũng khoa trương quá đi!
“Đại lão, ngươi có ý gì?” Hắn hơi suy sụp hỏi Cộng Công.
Cộng Công đầy ghét bỏ nói: “Mặc dù lớp đạo đức giáo dục đã dạy, mọi người đều bình đẳng, nhưng dựa vào tu vi của ngươi mà muốn bái Hầu ca làm đại ca, ngươi cũng không biết tự lượng sức mình à?”
“Không phải hắn không tự biết mình, theo ta thấy đơn thuần là da mặt dày.” Huyền Minh nói.
“Còn không phải là dày bình thường nữa.” Thái Nhất tiếp lời.
Dương Kiếm Thư thấy mọi người ghét bỏ cũng chẳng thấy xấu hổ, hắn đã luyện da mặt dày như bức tường từ lâu rồi.
Là một luân hồi giả nếu da mặt mỏng thì sao mà được?
Hơn nữa, hắn cũng chỉ xem những người thế giới Luân Hồi này là NPC, đạt được mục đích thì có thể tùy ý vứt bỏ.
So đo với một NPC thì có gì hay ho chứ?
Cứ để bọn họ ghét bỏ đi, đợi sau khi sức mạnh của ta tăng lên sẽ có lúc bọn họ không thể với cao được.
Trong lòng Dương Kiếm Thư âm thầm xin thề nhưng nét mặt vẫn ung dung tiếp tục nhìn Tôn Ngộ Không, hy vọng có thể làm lay động một NPC cao cấp.
Hắn biết rõ Tôn Ngộ Không không câu nệ tiểu tiết, nói không chừng sẽ không để ý đến tu vi của hắn mà thật sự nhận một tiểu đệ như hắn.
Tôn Ngộ Không cảm nhận được suy nghĩ thật sự trong lòng của Dương Kiếm Thư không khỏi thầm lắc đầu.
Trong lòng người này chỉ còn lại lợi ích, có thể nói đã mất đi nhân tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận