Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1698 - Người này cũng xấu quá đi!

Loại cảm giác ngây ngất vì bị cay chi phối này, quả thực khiến người ta sống không bằng chết.
Bởi vì động tĩnh Hoàng Dung gây ra quá lớn, tức khắc quấy nhiễu đến người trong sân nhỏ này.
Mấy lão mụ tử và người ăn mặc tôi tớ, vội vàng chạy đến kiểm tra tình huống.
Bọn họ thấy một khất cái ăn mặc rách nát ghé vào bên giếng nước, vừa khóc vừa gào, lập tức mắng: “Khất cái ở đâu ra, sao lại chạy vào trong nhà người khác?”
“Không phải là tới trộm đồ đấy chứ?”
“Đệt, hắn vậy mà nước gội đầu trong giếng, còn quậy đục nước giếng trong giếng, thế này bảo chúng ta uống sao đây?”
“Đánh hắn!”
Những tôi tớ nổi giận đùng đùng muốn đi lên giáo huấn khất cái này.
Vốn dĩ, Hoàng Dung lúc này cay đến mức trong lòng phả ra tà hỏa, nàng nhìn thấy đám tôi tớ này muốn tới đánh nàng, lập tức không khách khí dùng Định Thân thuật đối với mấy tên tùy tùng này.
Định những người ở đây tại chỗ.
Sau đó, nàng tiếp tục dùng nước súc miệng.
tuy, làm như vậy cũng không thể giảm bớt ý cay của nàng, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Cuối cùng, đại khái qua chừng nửa canh giờ, ý cay trong miệng Hoàng Dung, lúc này mới yếu bớt, không còn khó chịu như vậy.
Nàng rốt cuộc cũng dừng vừa khóc vừa gào.
“Phù, cuối cùng cũng sống lại rồi, mùi vị này, quả thực còn khó chịu hơn bị hành hình nữa!”
Hoàng Dung ghé vào bên miệng giếng, hữu khí vô lực nói.
Đúng lúc này, nàng chú ý tới trong giếng nước, phản chiếu ra bóng dáng của nàng.
Nhọ nồi trên mặt nàng, sớm đã bị nước giếng rửa sạch, lộ ra một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp diễm lệ, xinh xắn linh động.
Da thịt trên mặt, trắng nõn nà, nước da thắng tuyết.
Chỉ có điều, lực chú ý của Hoàng Dung, không hề đặt trên mặt mình.
Mà là đặt trên miệng mình.
Nàng nhìn thấy, miệng của mình, lúc này sưng lên như hai miếng lạp xưởng, vừa đỏ vừa bự.
Điều này khiến khuôn mặt vốn dĩ tuyệt đẹp, nhìn vừa xấu xí, vừa tức cười.
“Hu hu hu, miệng của ta, ta bị hủy dung rồi!”
“Dáng vẻ này, sau này ta làm sao gặp người khác, làm sao xuất giá được nữa?”
Nhìn miệng của ình, Hoàng Dung lại không nhịn được khóc lên.
Hơn nữa, lần này khóc vô cùng đau lòng.
Trong lòng nàng thật sự sợ.
Sợ miệng của mình, vĩnh viễn biến thành hình dạng lạp xưởng xấu xí này.
Đây quả thực còn khó chịu hơn giết nàng.
Lúc Hoàng Dung đang đau lòng muốn chết, một trận tiếng huyên náo từ bên ngoài sân nhỏ truyền đến.
“Sao lại có người khóc trong sân? Nếu để người ngoài nghe, xúi quẩy bao nhiêu?”
Giọng nói của một nam tử vang lên.
“Đám Bôn Tứ đâu? Không phải bọn họ đã sớm đến xem động tĩnh sao? Làm sao cũng không đi ra bẩm báo?”
Giọng nói của một nữ tử vang lên.
“Ta phát hiện, tôi tớ trong nhà này càng ngày càng không có quy củ, lão gia thực sự nên quản giáo cho tốt mới được.”
Lại một giọng nói nử tử vang lên.
“Tuyết Nga nói chí phải, đám tôi tớ này thực sự nên quản giáo.”
Giọng nam vang lên lần nữa.
Không bao lâu sau, đoàn người đã đi vào hậu viện.
Nữ có nam có.
Được đám người vây quanh, là một nam nhân trung niên thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp anh tuấn, ăn mặc kiểu thư sinh.
Nam nhân trung niên thấy trong sân nhỏ, một đám tôi tới bị định trụ, không khỏi đại kinh thất sắc.
Hắn lập tức một mặt phòng bị nhìn về phía Hoàng Dung.
Trong nhà này, cũng chỉ có Hoàng Dung còn có thể di chuyển, hơn nữa nàng còn là một người xa lạ, nàng tự nhiên khả nghi nhất.
“Ngươi là ai?”
Người đàn ông trung niên vừa muốn hỏi thân phận của Hoàng Dung, hắn chợt nhìn thấy miệng lạp xưởng của Hoàng Dung, lúc này không khỏi sợ đến mức lùi lại hai bước, cũng văng lời thô tục nói: “Đờ mờ, người này dáng dấp cũng xấu quá đi, mắc ói!”
Oẹ, trong lúc nói chuyện, trong dạ dày hắn không khỏi sôi trào một trận.
Hiển nhiên, là thật sự bị mắc ói.
Hoàng Dung: “...”
Khuôn mặt nàng, trực tiếp đen thành than đá.
Nàng vốn vì mình hủy dung mà đau lòng muốn chết.
Lúc này nghe người khác nói nàng xấu, còn mắc ói, trong lòng chỉ cảm thấy giận không chỗ xả.
Không chút suy nghĩ, nàng lập tức bấm pháp quyết, không trung tức khắc trống rỗng sinh ra vô số cánh hoa đào.
Sau đó, những cánh hoa này, tựa như lưu tinh cản nguyệt, bay về phía nam tử trung niên.
“Quan nhân cẩn thận.”
“Tây Môn đại quan nhân cẩn thận.”
Mấy người phu nhân và nha hoàn tới cùng nam nhân trung niên thấy đột biến này, vội vàng lên tiếng nhắc nhở nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên, cũng chính là Tây Môn Khánh, cũng có tu luyện pháp thuật.
Hắn thấy miệng lạp xưởng định công kích hắn, tuy kinh hãi nhưng không loạn, vội vàng kết một thủ ấn.
Tức khắc, âm Dương phòng ngự tráo trắng đen đan xen, lập tức bao phủ hắn và gia quyến bên cạnh hắn vào hết trong phòng ngự tráo.
“Đùng đùng.”
Ngay vào lúc này, cánh hoa đào cũng bay đến bên cạnh Tây Môn Khánh, rơi vào trên âm Dương phòng ngự tráo của hắn, lập tức phát sinh tiếng nổ mạnh liên tiếp.
Âm thanh đinh tai nhức óc, linh quang bắn ra bốn phía bay múa, chấn động hoa cỏ cây cối, vách tường đình các trong sân nhỏ, hoặc gãy đoạn, hoặc sụp đổ.
Tây Môn Khánh thấy sân nhỏ bị hủy, không khỏi giận tím mặt.
Chỉ thấy “roạt” một cái, hắn mở ra quạt giấy xếp trong tay.
Một làn vụ khí màu hồng, tức khắc tràn ngập ra.
Hồng vụ còn chưa gần người, Hoàng Dung đã cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, tay chân như nhũn ra.
Trong lòng nàng kinh hãi, hoàn toàn không dám khinh thường.
Vừa tế ra phòng ngự tráo phòng ngự quanh thân, vừa lắc mình bay ra khỏi tường viện.
Chỉ là, lúc nàng bay ra khỏi tường viện, vẫn không quên tế ra một cơn lốc vào trong viện.
Chỉ là, cơn lốc này, không công kích Tây Môn Khánh hoặc người khác, mà là quét sạch phòng ốc trong sân.
Hoàng Dung biết một lúc thì không phá được phòng ngự tráo của Tây Môn Khánh, vì vậy mượn Tây Môn Khánh xả giận lên phòng ốc.
Coi như là nghiêm phạt với hắn vì mắng nàng quá xấu.
Nhưng mà, thứ người này tế ra rốt cuộc là yêu vụ gì?
Còn chưa tiếp xúc, vì sao cảm giác tâm phù khí táo? Toàn thân khô nóng?
Tây Môn Khánh thấy kẻ cắp chạy trốn, hắn cũng không đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận