Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1217 - Lý công tử này làm việc, cũng quá khác biệt rồi!!!

Hắn hỏi Lý Nguyên với khuôn mặt dọa dẫm.
Lý Nguyên biết Yến Xích Hà muốn thúc giục bọn họ rời đi, là bởi vì biết chùa Lan Nhược có nữ quỷ chuyên hút dương khí con người, không muốn hắn và Ninh Thái Thần bỏ mạng nơi suối vàng, vì vậy mới khăng khăng muốn bọn họ rời đi….
Chỉ là Yến Xích Hà đối nhân xử thế quái dị lỗ mãng, hành động điên khùng, không thích gần gũi với người khác, do đó ngữ khí có chút không tốt.
Có thể nói là một người ngoài mặt lạnh lùng bên trong ấm áp.
Thái độ của Lý Nguyên đối với Yến Xích Hà không quá để bụng, hắn bình tĩnh nói: “Đạo trưởng còn không sợ, ta có cái gì phải sợ chứ?
Yến Xích Hà khinh bỉ nhìn Lý Nguyên: “Ta đã tu luyện phong lôi chi thuật cả mười năm, tu vi đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, ngươi có thể so với ta sao? Ngươi da thịt mịn màng như vậy, yêu quái sẽ rất thích ăn.”
Lý Nguyên nghi ngờ hỏi: “Luyện Thần Hoàn Hư rất đáng để khoe khoang sao?”
Yến Xích Hà chỉ cảm thấy gân xanh ở huyệt thái dương giật giật, hắn bị xúc phạm rồi.
“Luyện Thần Hoàn Hư đã là rất cao rồi có được không, ngươi cho rằng con người đều là thần tiên sao, ngươi không nhìn thấy vừa rồi sao, ta thi triển thần uy, đánh cho Hạ Hầu không kịp trở tay hay sao?”
Lý Nguyên nhìn Yến Xích Hà khích động đến nổi râu tóc tán loạn, không thể không giải thích: “Ta vẫn luôn cho rằng, cần đạt tới Đại La Kim Tiên, mới được coi là nhập môn tu luyện.”
Yến Xích Hà nghe vậy, da mặt co giật điên cuồng không ngừng, không nhịn được trợn tròn hai mắt.
Rõ ràng là bị những lời vừa rồi của Lý Nguyên làm cho nổi giận.
“Đại La Kim Tiên mới được tính là nhập môn?
Hắn gào lên với Lý Nguyên: “Ngươi biết cái gì là Đại La Kim Tiên không? Ngươi có biết toàn bộ Hồng Hoang, có bao nhiêu người có thể tu luyện đến Đại La Kim Tiên không? Đại La Kim Tiên mới là nhập môn, ngươi nói ra những lời này, thật là không biết trời cao đất dày! Người trẻ tuổi, cần làm cho đến nơi đến chốn, không nên mơ mộng hảo huyền. đời này của ngươi, chỉ cần có thể tu luyện tới Luyện Thần Hoàn Hư, là đã phước phần của tổ tiên rồi.”
Lý Nguyên hờ hững đáp: “Ngươi nói rất đúng.”
Trẻ con dễ dạy!
Yến Xích Hà đang muốn nói, ngay sau đó, hắn lại nghe thấy Lý Nguyên hỏi: “Có điều ta vẫn giữ quan điểm đó.”
Không vào Đại La, chung quy chỉ là nhãi nhép.
Vì vậy Lý Nguyên thực sự cảm thấy, tu sĩ tu luyện tới Đại La Kim Tiên, mới có thể coi là nhập môn tu luyện.
Yến Xích Hà gần như nôn ra máu.
Chỉ cảm thấy bản thân nói nhiều như vậy, giống như đàn gãy tai trâu, lãng phí công sức, Ninh Thái Thần nhìn Lý Nguyên làm cho Râu rậm tức đến run cả râu, không thể không âm thầm ngưỡng mộ sự dũng cảm của Lý Nguyên.
Râu rậm này tướng mạo hung thần ác sát, thoạt nhìn không phải là người tốt, Lý Nguyên vậy mà dám khiêu khích.
Quá đỉnh!
Yến Xích Hà nhìn Lý Nguyên khăng khăng muốn ở lại chùa Lan Nhược, hắn tuy rằng không muốn, nhưng cũng không còn cách nào.
“Được, không nghe lời lão nhân, thiệt thòi ngay trước mắt, đợi đến khi đêm xuống, ngươi sẽ hối hận không kịp.”
Nói rồi, thân hình hắn chớp một cái, nổi giận đùng đùng bay vào bên trong một căn phòng trong chùa Lan Nhược.
Quyết định không thấy thì đỡ ngứa mắt.
Ninh Thái Thần nhìn Yến Xích Hà đi rồi, ngay lập tức đi đến bên cạnh Lý Nguyên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lý công tử, Râu rậm đó với nam tử kim giáp vừa rồi, thoạt nhìn không phải người lương thiện, không thể chọc giận, vẫn là không nên dây vào là tốt nhất.”
Lý Nguyên trấn an lá gan nhỏ của Ninh Thái Thần nói: “Không cần lo lắng, tuy Râu rậm có chút xấu xí, nhưng chắc chắn không phải người xấu.”
Yến Xích Hà: “…”
Lời của Lý Nguyên, Yến Xích Hà đương nhiên nghe thấy.
Hắn thấy Lý Nguyên nói hắn không phải người xấu, trong lòng cảm thấy tên tiểu tử này cũng có mắt nhìn.
Nhưng Lý Nguyên lại nói hắn xấu xí.
Đơn giản là không thể tha thứ.
Hắn xấu xí sao?
Đây là phong cách phóng khoáng thô ráp của ta, có được không hả?
Cái tên nhóc mặt trắng này đã không biết thưởng thức thì cũng không nên nói bậy chứ.
Ninh Thái Thần hiếu kỳ hỏi: “Làm sao ngươi biết được hắn không phải là người xấu?”
Lý Nguyên vừa đi về phía căn nhà đổ nát, vừa thuận miệng trả lời: “Cảm giác.”
Hả!
Ninh Thái Thần khi được biết Lý Nguyên vậy mà lại dựa vào cảm giác, suýt chút nữa là đã phun ra.
“Này cũng quá trẻ con rồi?”
Yến Xích Hà âm thầm nghe lén hai người nói chuyện cũng cảm thấy bất lực.
Hắn vẫn cho rằng Lý Nguyên là do cảm nhận được vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn, vẻ bề ngoài phóng túng che dấu sự quang minh chính đại và một trái tim hào hiệp, mới nói hắn là người tốt, không ngờ rằng vậy mà lại dựa vào cảm giác.
Vậy chẳng phải là đang đoán mò sao?
Lý Nguyên: “Một chút cũng không trẻ con, cảm giác của ta rất chính xác.”
Ninh Thái Thần đương nhiên không tin, hắn thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi còn cảm giác thấy cái gì nữa?”
Lý Nguyên: “Ta cảm thấy cái người tên Hạ Hầu kia, có tai ương huyết quang, chỉ sợ không sống nổi qua đêm nay.”
“Thật vậy sao?”
Ninh Thái Thần ngạc nhiên hỏi.
Yến Xích Hà cũng lộ ra sự kinh ngạc.
Hạ Hầu sao lại có tai ương huyết quang chứ?
Không thể như vậy được?
Hắn nhịn không được bay ra khỏi phòng, đến trước mặt Lý Nguyên, hỏi hắn: “Hạ Hầu huyết khí tràn trề, nguyên khí thịnh vượng, khó bị thương tổn, sao lại có tai ương huyết quang?”
Chỉ là, mặt của hắn, với mặt của Lý Nguyên, có chút gần sát nhau.
“Soạt!”
Lý Nguyên ngay lập tức mở chiếc quạt giấy đang cầm trong tay ra, chắn ngay giữa hắn và Yến Xích Hà.
“Làm ơn đi, sau này có nói chuyện cũng đừng có sáp lại gần như vậy, ta có thể nhìn thấy rõ dạ dày của ngươi đó.”
Yến Xích Hà trợn mắt trắng nói: “Bớt khoa trương lại chút đi, ngươi có thể nhìn thấy dạ dày của ta sao? Vậy ngươi nói xem bên trong dạ dày của ta có cái gì nào?”
Lý Nguyên: “Bên trong dạ dày của ngươi là một cái lò luyện, ngoài một luồng khí ra, cái gì cũng không có.”
Yến Xích Hà kinh ngạc mở to hai mắt, khuôn mặt không thể tin được nhìn Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận