Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2013 - Gặp lại Tiểu Long Nữ

Vốn dĩ, nét mặt của nàng lạnh nhạt mang theo một chút mê man.
Nhưng mà sau khi nàng nhìn rõ dáng vẻ của Lý Nguyên, gương mặt xinh đẹp vô song của nàng bỗng trở nên kinh ngạc không thôi.
Rất khó để tưởng tượng ra một người lạnh lùng như thế lại có thể để lộ ra biểu cảm kinh ngạc như vậy.
Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, đôi môi vô thức khẽ mở ra dường như không dám tin vào mắt của mình.
Lý Nguyên chớp mắt với nữ tử nói: “Làm phiền nhường đường, nếu không kẹo khoai sợi sắp cháy mất rồi.”
Nữ tử bạch y nghe vậy mới hoàn hồn lại từ nỗi chấn động, nàng vội vàng né người qua sau đó ngạc nhiên hỏi Lý Nguyên: “Sao, sao, sao ngươi lại ở đây?”
Bởi vì quá ngạc nhiên nên lời nói có chút lắp bắp.
Nghe giọng điệu của nàng hóa ra là quen với Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn Tiểu Long Nữ mỉm cười nói: “Khách điếm này do ta mở, đương nhiên ta ở đây rồi.”
Hóa ra nữ tử bạch y này chẳng phải ai xa lạ, nàng chính là Tiểu Long Nữ.
Mà cũng bởi vì Tiểu Long Nữ phát hiện nam tử đang đội cái nón cao tròn này chính là ân nhân từng cứu nàng cho nên mới ngạc nhiên như thế.
Từ sau khi Lâm Triều Anh cùng tự tử với Vương Trọng Dương, Cổ Mộ phái vốn đã ít ai biết đến gần như chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Mà lúc này một người đệ tử của Cổ Mộ phái – Lý Mạc Sầu vì bất mãn với việc Tiểu Long Nữ kế thừa Y Bát Thần Công của Lâm Triều Anh mà không có phần của nàng, do đó trong lòng không vui.
Thế là nàng đã ra tay tính kế Tiểu Long Nữ và Dương Quá.
Trong lúc đó hàng loạt chuyện đã xảy ra khiến cho Cổ Mộ phái bị diệt, Tiểu Long Nữ mất đi nơi ở đành phải buộc rời khỏi Cổ Mộ phái.
Sau này thất lạc với đệ tử Dương Quá.
Tiểu Long Nữ cứ đi lang thang trong hồng hoang không có mục đích, nàng vạn lần không ngờ rằng mình lại gặp lại nam tử bạch y trắng hơn tuyết kia.
Lúc đó, sau khi nam tử bạch y cứu nàng, không nói câu nào đã rời đi, Tiểu Long Nữ còn không biết cả tên đối phương, ngay cả một câu cảm ơn cũng chưa nói.
Vốn dĩ Tiểu Long Nữ cho rằng, dựa vào tính cách lầm lì của nàng có lẽ đời này sẽ không có cơ hội gặp lại đối phương nữa.
Không ngờ rằng trong khách điếm tầm thường này lại gặp được hắn!
Nàng thật sự muốn nói một câu: Duyên phận đó!
Nhìn thấy Lý Nguyên thành thục đảo đồ ăn trong nồi, trên gương mặt của đối phương không tỏ ra bất cứ sự ngạc nhiên nào, dường như gặp nàng vốn chẳng cảm thấy bất ngờ.
Điều này khiến Tiểu Long Nữ không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lẽ nào hắn không nhớ ta sao?
“Ngươi không nhớ ta sao?” Tiểu Long Nữ hỏi thẳng Lý Nguyên nỗi thắc mắc trong lòng.
Lý Nguyên vừa làm kẹo khoai sợi vừa đáp: “Đương nhiên nhớ, ngươi là Tiểu Long Nữ.”
“Ngươi biết tên của ta?” Tiểu Long Nữ rất bất ngờ.
Lúc đó rõ ràng nàng chẳng nói với hắn câu nào.
Càng đừng nói đến giới thiệu tên với nhau.
Lẽ nào sau đó hắn đã lén nghe ngóng tên của ta?
Nghĩ đến đây Tiểu Long Nữ không biết tại sao lại cảm thấy hơi vui mừng.
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Trên thế gian này không có chuyện gì là ta không biết.”
“Ừm...” Tiểu Long Nữ lại không tin lời nói của Lý Nguyên.
Suy cho cùng hồng hoang lớn như vậy, sao có thể có người chuyện gì cũng biết chứ?
Trừ phi là Thánh Nhân thì còn được.
Nhưng rõ ràng Lý Nguyên không phải Thánh Nhân.
Tuy không tin nhưng Tiểu Long Nữ không hề vạch trần lời nói dối của Lý Nguyên.
Nàng tò mò hỏi Lý Nguyên: “Ngươi biết tên của ta nhưng ta vẫn chưa biết tên của ngươi là gì?”
Lý Nguyên: “Lý Nguyên.”
Tiểu Long Nữ: “Lúc đó ngươi đến Thái Ất Tiên làm gì?”
Lý Nguyên: “Bớt đi một lần tiếc nuối.”
Tiểu Long Nữ thắc mắc chớp đôi mắt: “Bớt đi một lần tiếc nuối? Có ý gì?”
Lý Nguyên: “Ý trên mặt chữ.”
Trong lúc nói chuyện kẹo khoai sợi cuối cùng đã làm xong.
Lý Nguyên đổ kẹo khoai sợi vào trong một cái khuôn gỗ, sau đó dùng cây lăn cán phẳng kẹo khoai sợi trong khuôn.
Tiểu Long Nữ thấy Lý Nguyên làm kẹo khoai sợi, trong lòng nàng vẫn chưa hiểu câu ‘bớt đi một lần nuối tiếc’ kia của Lý Nguyên có ý gì.
Hắn giảm bớt tiếc nuối gì?
Hắn có tiếc nuối gì?
Nhưng mà Tiểu Long Nữ không hề liên kết nỗi tiếc nuối đó với chính mình.
Nàng cho rằng là chuyện riêng của Lý Nguyên cho nên không tiện nghe ngóng suốt.
Tiểu Long Nữ để chuyện này qua một bên, lại hỏi Lý Nguyêm: “Khách điếm này do ngươi mở sao? Ngươi là chủ khách điếm à?
Lý Nguyên gật đầu không nói chuyện.
Thấy Lý Nguyên thừa nhận phân thận của mình, Tiểu Long Nữ lại cảm thấy bất ngờ.
Lúc đó, thực lực mà Lý Nguyên thể hiện ra để đối phó Dịch Chí Bính không thể coi là thấp.
Thậm chí có thể nói là thâm sâu khó lường.
Tiểu Long Nữ vẫn luôn cho rằng, người có tu vi thâm sâu khó lường như thế có lẽ là đệ tử chân truyền xuất thân từ đại môn phái, hoặc là truyền nhân của thế gia tu luyện.
Ngày thường phong lưu phóng khoáng, tiêu sái ngang ngạnh.
Không ngờ rằng đối phương thật ra là một ông chủ của khách điếm.
Còn biết xuống bếp nấu ăn!
Cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài của hắn.
Nghĩ đến đồ ăn Tiểu Long Nữ không kiềm được mà muốn chảy nước miếng.
Nàng không phải là người thèm khát ăn uống, ngược lại ham muốn của nàng rất thấp. Ngày thường nàng chỉ luyện khí thổ tức, thỉnh thoảng ăn một ít linh đan tiên quả, Quỳnh Châu Ngọc Dịch, nhưng đều chỉ ăn một ít.
Nàng chưa từng có hứng thú với bánh ngọt, đồ ăn vặt gì đó.
Nàng cũng không hiểu mấy thứ này có gì ngon đâu chứ?
Nhưng mà nàng thật sự thèm nhỏ dãi đồ ăn Lý Nguyên đang làm lúc này.
Mùi vị này quá hấp dẫn.
Gần như có thể kích thích ham muốn mãnh liệt đối với đồ ăn từ sâu trong lòng nàng.
Tiểu Long Nữ cảm thấy rất kỳ lạ, cũng đầy hiếu kỳ với đồ ăn Lý Nguyên làm.
Rốt cuộc là đồ ăn như thế nào mà lại hấp dẫn như thế?
“Ngươi làm món gì thế?” Tiểu Long Nữ nhìn kẹo khoai sợi trong khuôn, hỏi thẳng Lý Nguyên.
Lý Nguyên giải thích: “Cái này là kẹo khoai sợi, là một loại đồ ăn vặt được làm từ khoai lang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận