Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1659 - Di chứng khi làm thái giám lâu

Bởi vì hắn đã quá kế làm con riêng cho Hoa Hữu Đạo, vì vậy hắn đương nhiên gọi Hoa Hữu Đạo là cha.
Hoa Hữu Đạo thoạt nhìn sáu, bảy chục tuổi, dáng dấp mặt trắng không râu, tinh thần quắc thước, tràn đầy âm nhu chi khí.
Hắn mặc một bộ hoa y mãng văn cổ tròn, đầu đội khăn chít tử kim, trong tay cầm một cây phất trần, tuy nói là thái giám hầu hạ người khác, lại tự có một luồng uy nghiêm của thượng vị giả.
Hắn trong thấy Hoa Tử Hư, có phần bất ngờ nói: “Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao, tiểu tử ngươi còn biết thỉnh an ta, có phải ngươi lại gây hoạ gì bên ngoài không?”
Hoa Tử Hư trợn trắng mắt, nói: “Xem cha nói kìa, hài nhi không gây hoạ, chẳng lẽ không thể thỉnh an ngươi?”
Hoa Hữu Đạo: “Chẳng lẽ ngươi lại hết tiền?”
Hoa Tử Hư vịn tay Hoa Hữu Đạo, nói: “Tiền thì ta chưa từng sung túc, nếu cha nguyện ý cho ta nhiều tiền tiêu vặt hơn, hài nhi tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt.”
Hoa Hữu Đạo: “Đòi tiền, tìm tức phụ ngươi đòi, ta cũng hết tiền.”
Vẻ mặt Hoa Tử Hư chợt rầu rĩ: “Tìm nàng, còn không bằng ta cầm bát ra đường xin ăn, có thể còn xin được một ít.”
Hoa Hữu Đạo ngồi trên ghế, nói: “Đây mới gọi là cần kiệm chăm lo cho gia đình, nếu Lý Bình Nhi cũng tiêu tiền như nước như ngươi, không cần bao lâu thì sẽ miệng ăn núi lở mất. Ngươi đó, một ngày bớt ở bên ngoài kết giao mấy tên hồ bằng cẩu hữu lại, không có trợ giúp gì cho ngươi hết.”
Hoa Tử Hư thấy lão cha lại muốn bắt đầu hình thức thuyết giáo, vội vàng ngắt nói: “Bằng hữu ta kết giao, không phải là hồ bằng cẩu hữu, mà đều là có bản lĩnh thật sự.”
Hoa Hữu Đạo hờ hững nói: “Tinh thông ăn uống chơi gái đánh bạc lại không tính là bản lĩnh.”
Hoa Tử Hư: “...”
“Cái gì mà ăn uống chơi gái đánh bạc, gần đây hài nhi kết giao với một người bằng hữu, hắn có thể bấm tay coi bói, có thể suy đoán hung phúc họa cát nữa.”
Hoa Hữu Đạo rất ngờ vực nói: “Ngươi có thể quen được loại cao nhân nhìn trộm vận mệnh này?”
Hoa Tử Hư tùy tiện cẩu ngồi trên ghế dựa bên cạnh Hoa Hữu Đạo, hai chân bắt chéo, nói: “Lừa ngươi làm gì? Hôm nay Lý huynh còn suy đoán ra trong mệnh ta mang lục, thân thể có bệnh kín đó.”
Hoa Hữu Đạo: “...”
Khoé miệng hắn giật giật, biểu cảm có phần cạn lời.
“Loại chuyện trong mệnh mang lục như vậy, ngươi có thể đừng nói tự nhiên như vậy không? Cảm giác hơi quái lạ.”
Hoa Tử Hư thờ ơ nói: “Nếu quái lạ, khi đó ngươi còn chủ động để ta cưới Lý Bình Nhi?”
Hoa Hữu Đạo: “Khi đó sau khi ngươi thấy dung mạo của Lý Bình Nhi, cũng không nói phản đối mà?”
Hoa Tử Hư: “…”
Haiz, đều do ta quá chú trọng bề ngoài!
“Chuyện này vẫn là đừng nói nữa, hài nhi có một chính sự hỏi cha.”
Hoa Tử Hư: “Chuyện gì?”
Hoa Hữu Đạo hỏi.
“Lý huynh nói, bệnh kín trong cơ thể ta, sẽ làm ta sống không quá mười năm, cũng không biết suy đoán của Lý huynh có đúng không?”
Trên mặt Hoa Tử Hư lộ ra một tia u sầu.
Hoa Hữu Đạo cau mày nói: “Chuyện này có hơi nói chuyện giật đó, tuy ngươi bởi vì tu luyện Liên Hoa Bảo Điển tổn thương kinh mạch, rối loạn âm dương, song trải qua điều trị những năm này, đã khống chế thương thế, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng mới đúng.”
Hoa Tử Hư: “Nhưng Lý huynh nói có chuyện nghiêm trọng, không giống như đang nói đùa.”
Hoa Hữu Đạo đột ngột bắt lấy tay Hoa Tử Hư, sờ mạch đập của con trai cảm nhận một hồi.
Hắn hỏi con trai: “Lý huynh này của ngươi, là tu vi gì? Sư thừa phái nào?”
Hoa Tử Hư: “Tu vi hả, nhìn không ra, hẳn là không kém ta bao nhiêu. Sư thừa hả, ta đã từng hỏi hắn, hình như hắn không có sư thừa, tự mình lần mò tu luyện.”
Hoa Hữu Đạo buông mạch đập con trai ra, cạn lời nói: “Vậy hắn đang làm gì?”
Hoa Tử Hư: “Mở khách điếm.”
Hoa Hữu Đạo: Hắn cảm thấy, Hoa Tử Hư là đang chọc cười.
Lại coi lời của một lão bản khách điếm là thật.
Hắn hờ hững nói: “Muốn suy tính vận mệnh luân hồi, cho dù là rất nhiều Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên đều không làm được. Khâm Thiên Giám trong cung cũng có lúc sai, một lão bản khách điếm dựa vào chính mình lần mò tu luyện, có thể biết cái gì? Ngươi không cần lo bò trắng răng.”
Hoa Tử Hư: “Nhưng Lý huynh còn suy tính ra cống trà của chúng ta, là sau khi trong hoàng cung uống rồi thì mang ra ngoài.”
Sắc mặt Hoa Hữu Đạo bỗng nhiên biến đổi, tỏ ra rất kinh hãi phẫn nộ.
Hắn hơi chột dạ nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng, vẻ mặt bất mãn quở trách Hoa Tử Hư: “Ngươi muốn tức chết ta hay sao, sao ngươi chuyện gì cũng nói ra bên ngoài thế? Chuyện trà này, là phải rơi đầu đấy.”
Nói xong, hắn cầm lên ly trà bên cạnh, bèn muốn đập tới Hoa Tử Hư.
Hoa Tử Hư vội vàng dùng tay che đầu, vội kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh, đây là Lý huynh tính ra, ta cũng không nói gì sai.”
Cuối cùng Hoa Hữu Đạo vẫn không đập hắn.
“Ầm.”
Hắn nặng nề đặt ly trà xuống, mặt âm trầm nói: “Ngươi không nói lung tung, làm sao người khác biết được chuyện này?”
Hoa Tử Hư: “Không phải ta đã nói rồi sao, đây là Lý huynh tính ra.”
Trong mắt Hoa Hữu Đạo lóe lên tinh quang, tâm tư chuyển động không ngừng: “Chẳng lẽ, ta bị thế lực nào đó để ý?”
Hoa Tử Hư bất đắc dĩ nói: “Không phải ta đã nói rồi hả, đây là Lý huynh tính ra, không ai để ý ngươi hết.”
Hoa Hữu Đạo lẩm bẩm: “Lúc mỗi lần giao dịch cống trà với người khác, ta đều đã rất cẩn thận, trải qua tầng tầng ngụy trang dịch dung, không nghĩ tới, vẫn bị người khác phát hiện, xem ra, sau này tạm dừng giao dịch với người khác.”
Hoa Tử Hư: “...”
Nhìn thúc thúc đã rơi vào “chứng vọng tưởng bị hãm hại”, Hoa Tử Hư không biết nên nói gì cho phải.
Đây là di chứng làm thái giám lâu!
Cứ suy nghĩ quá nhiều.
Hoa Hữu Đạo lấy lại tinh thần vội vàng hỏi Hoa Tử Hư: “Người ‘Lý huynh’ kia, tên thật là gì? Hắn có ám chỉ ngươi cái gì không? Mục đích hắn để mắt tới chúng ta là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận