Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 650 - Phong Linh Tiên thiên linh bảo đã lộ diện! (2)

Nhưng mà, lần này hắn sẽ không sợ Lý Nguyên.
“Ma nữ tu hành hoành hành, Tì Lư Già La Phật ở chỗ đây, ngươi còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ!”
Pháp Hải lạnh lùng hét vào mặt Dương Thiền với vẻ mặt chính trực.
Khi Tì Lư Phật nhìn thấy Dương Thiền, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Hắn biết Dương Thiền: “Ngươi là Dương Thiền, đến đây thật không tốn công phu, Như Lai nhờ ta tìm ngươi, không ngờ ngươi trốn ở chỗ này, mau nói cho ta biết.”
Giọng hắn trở nên lạnh lùng,
“Ngươi giấu Hoan Hỉ Phật ở nơi nào!”
Nàng ta hóa ra là Dương Thiền, em gái của Dương Tiễn?
Khi Pháp Hải nghe Tì Lư Phật gọi, hắn đã rất ngạc nhiên.
Hắn không ngờ nữ nhân ăn mặc kỳ lạ này lại có lai lịch.
Tuy nhiên, dù xuất thân to lớn đến đâu thì trước mặt Phật Tổ cũng phải cúi đầu xưng thần.
Thấy Tì Lư Phật nhận ra mình, Dương Thiền cũng không hoảng sợ, ngữ khí thản nhiên nói: “Hoan Hỉ Phật âm mưu hại ta, đã bị ta giết rồi.”
“Cái gì?”
Khi Tì Lư Phật biết được Trường Nhĩ đã chết, hắn không khỏi tái mặt vì sợ hãi, hắn không thể tin được.
“Làm sao có thể? Hoan Hỉ Phật Tổ đã đạt tới quả vị Chuẩn Thánh, tiểu hoàng kim tiên tử ngươi sao có thể giết hắn?”
Dương Thiền nhàn nhạt nói: “Tin hay không tùy ngươi, ta biết ngươi lần này tới đây là vì Pháp Hả, nhưng ta khuyên ngươi mau chóng rời đi, nếu không, chỉ sợ ngươi cũng sẽ nối gót Trường Nhĩ.”
“Hư.”
Tì Lư Phật cười lạnh nói: “Thật sự là vô sỉ, đừng nói ngươi, ngay cả thúc thúc của ngươi cũng không dám ở trước mặt ta nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.”
Hắn sau khi phản nghịch, quy y Tây giáo, hiện tại đã chứng Đạo thành Phật, tu vi thăng lên Chuẩn Thánh trung kỳ, địa vị sánh ngang với Ngọc Hoàng, đương nhiên là hắn sẽ không sợ Dương Thiền uy hiếp...
Giọng điệu của Dương Thiền buồn bã nói: “Ôi, không nghe lão nhân nói nên phải chịu thiệt rồi.”
Tì Lư Phật thấy Dương Thiền bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng có hơi khó hiểu.
Lẽ nào, nàng cho rằng ta sẽ nể mặt mũi của Dương Tiễn và Ngọc Đế nên không dám làm gì nàng sao?
Hừ, nếu thật sự như vậy thì nàng quá ngây thơ rồi.
Hắn cũng không nóng lòng đối phó với Dương Thiền mà thản nhiên hỏi:
“Không phải khách điếm này còn có một lão bản sao? Sao hắn không ra ngoài? Lẽ nào biết Phật gia tới nên trốn đi rồi?”
“Trốn?”
Dương Thiền khinh bỉ nói: “Ngươi xứng sao?”
Nàng thản nhiên nói.
“Lão bản của ta đang đọc sách ở hậu viện, ngươi muốn gặp hắn thì có thể tự đến hậu viện…”
Đột nhiên Dương Thiền thấy Lý Nguyên cầm sách đi từ hậu viện ra.
“A, các ngươi không cần đi nữa, lão bản ra rồi.”
Pháp Hải nhìn Lý Nguyên, trên mặt lập tức lộ vẻ oán hận, hắn vội vàng nhắc nhở với Tì Lư Phật: “Phật tổ, người này chính là lão bản của khách điếm, rất bất kính với Phật môn…”
Đột nhiên Pháp Hải cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Hắn phát hiện ra cơ thể Tì Lư Phật đột nhiên run rẩy. Giống như phàm nhân bị lạnh, đang không ngừng rùng mình lên.
Nhưng sao Phật tổ lại bị lạnh?
Còn nữa, hắn thấy tròng mắt Tì Lư Phật trợn to như muốn rớt ra ngoài.
Có vẻ kích động đến nghẹn họng nhìn trân trối giống như thấy thứ gì khó tin, đáng sợ trên đời vậy.
Lẽ nào không phải Tì Lư Phật không phải rùng mình mà là đang run?
Nhưng trên đời này có chuyện gì khiến Phật tổ sợ hãi?
Không phải trước đó Tì Lư Phật nói, cho dù đối mặt với Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông cũng không sợ sao?
Sao hắn thấy Lý Nguyên lại hoảng sợ đến vậy?
Chắc không có khả năng địa vị của Lý Nguyên cao hơn Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông chứ?
Rốt cuộc chỗ nào không đúng?
Pháp Hải chỉ cảm thấy đầu óc đã sắp không dùng được.
Dương Thiền thấy dáng vẻ sững sờ của Tì Lư Phật thì trên mặt không khỏi cười nhạo.
Đã nhắc nhở ngươi từ trước để ngươi đi nhanh một chút, nhưng ngươi lại không nghe, xui xẻo!
Đáng đời!
Không có ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi lúc này của Tì Lư Phật.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ lại gặp Lý Nguyên ở chỗ này.
Thảo nào Đột Quyết đại quân lại bị đạo thuật tiêu diệt.
Thảo nào Dương Thiền không chút sợ hãi.
Thảo nào đồ trang trí trên rèm cửa lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm!
Thì ra lão bản của khách điếm này là hắn!
Đây chính là đại năng thần bí khiến Thông Thiên giáo chủ cực kỳ cung kính, công phu của thủ hạ chưng cất rượu còn từng chém giết Thánh Nhân!
Không phải hắn đã biến mất mấy vạn năm sao?
Sao lại ở đây?
Nhưng sao ta lại đen đủi gặp phải? Ta đúng là xui xẻo vạn kiếp!
“Bịch!”
Hai chân Tì Lư Phật mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Ầm!
Pháp Hải thấy thế thì con người và cằm đồng thời rớt xuống đất, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng ngỗng.
Thật sự cảnh tượng này quá khó tin.
Hắn không nghĩ ra, Phật tổ cao cao tại thượng, toàn năng cơ trí chiếu khắp quá khứ tương lai sao lại đột nhiên quỳ xuống?
Lý Nguyên người ta còn chưa nói câu gì mà!
Hơn nữa, ta còn trông cậy ngươi báo thù giải hận cho ta nữa đấy, bộ dáng ngươi bây giờ làm sao báo thù cho ta được?
Trong lòng Pháp Hải đầy đau đớn.
Lúc này Tì Lư Phật làm gì còn dám nghĩ đến báo thù nữa?
Trong lòng hắn chỉ hy vọng thái độ của mình thành khiển, từ đó làm cho Lý Nguyên xem hắn như cái rắm mà thả ra.
Không nghĩ nhiều nữa, Tì Lư Phật khiêm tốn hành lễ với Lý Nguyên: “Đệ tử bái kiến Lý tiền bối, không ngờ Lý tiền bối lại ở nơi này, có nhiều chỗ mạo phạm, kính xin Lý tiền bối tha lỗi.”
Trời ạ!
Pháp Hải có loại xúc động da đầu muốn nứt ra.
Hắn không ngờ, Tì Lư Phật lại đột nhiên gọi Lý Nguyên là tiền bối!
Phải biết rằng, trong Tây Phương giáo, tồn tại Phật là gần với hai vị giáo chủ tối cao nhất.
Có thể để cho Phật tổ gọi là tiền bối, chẳng lẽ địa vị của lão bản khách điếm này ngang hàng với hai vị giáo chủ sao?
Nhưng hai vị giáo chủ là Thánh Nhân mà!
Không phải lão bản khách điếm này cũng là Thánh Nhân chứ? Sao không nghe nói Hồng Hoang có một vị Thánh Nhân như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận