Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 587 - Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không (2)

Thác Tháp Thiên Vương lạnh giọng nói: “Thiên Đình há lại là nơi mà ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Tôn Ngộ Không cả giận: “Chẳng lẽ ta còn không thể từ quan không làm à?”
Thác Tháp Thiên Vương thản nhiên nói: “Tất nhiên không thể! Ngươi đã tiếp nhận chiệu hàng của Thiên Đình, ở Thiên Đình có bổng lộc Tiên, sống là tiên của Thiên Đình, chết là thần của Thiên Đình, tất cả hành động đều bị Thiên quy giới luật ước thúc. Còn kẻ phản bội Thiên Đình, nhưng phải lột bỏ cốt Tiên, tội lớn mãi mãi đánh vào luân hồi. Nếu như bây giờ ngươi chủ động nhận tội, nói không chừng còn có thể theo đó mà xử lý nhẹ nhàng.”
Lúc đầu Tôn Ngộ Không vì hầu tử hầu tôn Hoa Quả sơn, không muốn nổi lên xung đột với Thiên Đình, bởi vậy nên mới liên tục nói chuyện tử tế.
Hắn không ngờ tác phong của Thiên Đình lại ngang ngược như vậy, thật là còn đen hơn cả xã hội đen, chỉ cảm thấy phổi đều sắp bị chọc tức đến nổ tung.
Tôn Ngộ Không đùng đùng nổi giận cười nói: “Giỏi giỏi giỏi, ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi làm sao lột cốt Tiên của ta, đánh ta vào luân hồi đây.”
Việc đã đến nước này, đôi bên cũng không thèm nói nhảm nhiều lời, trực tiếp đánh nhau. Đầu tiên Thác Tháp Thiên Vương bố trí tứ đại thiên vương đấu pháp đối chiến với Tôn Ngộ Không.
Tứ đại thiên vương chính là Ma Gia tứ tướng trước đây.
Tu vi của Ma Gia tứ tướng đều đạt đến Thái Ất Kim Tiên cảnh trung kỳ, mỗi người còn có linh bảo lợi hại của riêng mình, thực lực mạnh mẽ vô biên.
Bốn người liên thủ xuống dưới, coi như là Đại La Kim Tiên hậu kỳ bình thường đều không nhất định là đối thủ.
Chẳng qua tứ đại thiên vương hợp lại đối chiến Tôn Ngộ Không, mặc dù vừa đi lên lập tức sử xuất ra bản lĩnh xuất chúng của riêng mình, nhưng công kích của bọn họ cơ bản không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì tới Tôn Ngộ Không. Ước chừng mấy hiệp, tứ đại thiên vương đã bị Kim Cô bổng đánh cho gân cốt bể nát, trầy da tróc thịt.
Đây là Tôn Ngộ Không nghĩ đến ở Thiên Đình đã từng gặp qua tứ đại thiên vương mấy lần, lại kiêng kỵ đến Hoa Qua Sơn, không muốn hoàn toàn xé rách da mặt, vì nguyên nhân này nên mới không có ra tay giết người.
Nếu không thì tứ đại thiên xấu đã trực tiếp bị đánh nổ nát rồi.
Lý Tịnh thấy tứ đại thiên vương thua, cũng không nóng giận, lại phái ra chúng thần Lôi Bộ đối chiến Tôn Ngộ Không.
Lôi Bộ tổng cộng có hai mươi lăm vị chánh thần, thống lĩnh là Văn Trọng.
Theo lý mà nói, địa vị của Văn Trọng phải cao hơn Lý Tịnh, đáng tiếc sau khi đến Thiên Đình, bởi vì Văn Trọng là đệ tử Triệt giáo, với mệnh lệnh của Ngọc Đế, cũng là nghe lệnh điều động không nghe thông báo, dửng dưng hờ hững, bởi vậy nên không có được trọng dụng như Lý Tịnh vậy.
Bình thường mặc dù hai người cùng cấp, nhưng đến lúc chiến đấu, Lý Tịnh thường hay được phong làm nguyên soái ba quân, tạm thời thống lĩnh chúng thần.
Vì vậy vào lúc chiến đấu Văn Trọng đều phải nghe theo lãnh mệnh của Lý Tịnh.
Văn Trọng và chúng thần Lôi Bộ liếc mắt nhìn nhau một chút.
Đám người Đặng Trung, Hạnh Hoàn hiểu ý gật đầu một cái.
Bọn họ mới không tình nguyện vì Ngọc Đế đánh sống đánh chết với người khác đâu, trước thương lượng xong chuyện này, mọi người ra công không ra sức, ra vẻ ứng phó một chút là được rồi.
Tốt nhất Tôn Ngộ Không có thể đánh tới Thiên cung, khiến cho Ngọc Đế mất sạch thể diện, vậy bọn họ mới vui vẻ…
Lôi Bộ am hiểu thi triển thuật mưa gió sấm sét sương mây, trong lúc thi pháp, chỉ thấy trời đất âm u, sét lóe sấm vang, mưa như thanh kiếm sắc bén, gió như đao thép, vô số pháp tắc hết thảy đều đánh về phía Tôn Ngộ Không, thấy mà khủng bố lạnh thấu xương, khiến người ta tránh cũng không thể tránh.
Thế mà, trong công kích nhìn như không kẽ hở nào, lại luôn có mấy cái khe hở không có pháp thuật bao phủ.
Tôn Ngộ Không vốn đang muốn mở ra phòng ngự huyền quang hộ thể quanh người, hắn nhìn thấy tình huống như vậy, ngay lập tức liền trực tiếp bay vào trong những khe hở này, trông dễ dàng vô cùng.
“Lực chiến đấu của Lôi Bộ này có hơi yếu a!”
Tôn Ngộ Không vừa nói thầm trong lòng, vừa nhanh chóng dịch chuyển, rất nhanh liền xuyên qua công kích pháp võng, bay đến trước mặt Văn Trọng.
Hắn đang định giơ Kim Cô bổng lên tấn công Văn Trọng, lại thấy Văn Trọng đang lén lút chớp mắt vài cái với hắn.
Trong lòng Tôn Ngộ Không khẽ động, dường như hơi hiểu rồi.
Mặc dù, nhìn tốc độ hắn huy động Kim Cô bổng dường như không giảm, uy lực kinh người, nhưng trên thực tế lại không có sức mạnh nào.
Đánh trên người Văn Trọng, Văn Trọng cảm thấy giống như là đang gãi ngứa cho hắn vậy.
Nhưng mà, Văn Trọng lại tự mình bay ra ngoài.
Dáng vẻ giống như bị Kim Cô bổng đánh bay ra ngoài vậy.
Nói thật, trong lòng Tôn Ngộ Không lúc đó vô cùng sững sờ.
Hắn có chút không hiểu Lôi Bộ vì sao lại bắn nước vào người hắn?
Lẽ nào là vì lúc bọn ta ở trên Thiên đình, trò chuyện mấy lần, chém gió vài lần, cho nên mấy người Văn thái sư không muốn đánh nhau với ta?
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Ngộ Không cũng chỉ nghĩ ra được khả năng này.
Đang lúc cùng chúng thần Lôi Bộ, nhìn như kịch liệt vô cùng, thực ra là sau khi đánh nhau như chơi đồ hàng một lúc, 25 vị chính thần Lôi Bộ liền giả vờ thành dáng vẻ không thể đánh lại, quay trở về quân doanh.
Lý Tịnh thấy thế, trong lòng không nén nổi nghi hoặc.
Sao đánh lâu như vậy rồi, cho dù là Tôn Ngộ Không, hay là Lôi Bộ chúng thần, vậy mà không có một ai bị thương?
Địa vị của Lý Tịnh mặc dù cao, nhưng tu vi lại chỉ tạm chấp nhận được, bởi vậy mới không nhìn ra nội tình trong đó.
Hắn nhịn xuống nghi hoặc, lại phái ra Đẩu Bộ chính thần ra trận tiếp tục ứng chiến Tôn Ngộ Không.
Đẩu Bộ chính thần vốn là thống lĩnh linh bảo đại pháp sư của Thập Nhị Kim Tiên.
Thuộc hạ có mấy người Tiêu Trăn, Đặng Hoa, Long Tu Hổ của Xiển giáo.
Linh bảo đại pháp sư làm theo vận mệnh ban đầu, thì không một ai ngã xuống phong thần.
Nhưng mà bởi vì hiệu ứng hồ điệp mà Lý Nguyên tạo ra, hắn với Nam Cực Tiên Ông, Hoàng Long chân nhân, Đạo Hành thiên tôn đều lên bảng Phong Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận