Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1112 - Chúc mừng ngươi, nhận được phần món ăn bất tử

Thì ra bọn họ được bất tử là vì phải chịu cực hình!
Loại bất tử này, Khương Chính Dương và Kỷ Thiên đều không muốn.
“Các ngươi đang nói đùa à? Chuyện cười này không buồn cười chút nào.” Trên mặt Kỷ Thiên lộ ra nụ cười gượng gạo, cố ý giả vờ hồ đồ nói.
Trên khuôn mặt Hậu Thổ và Nữ Oa lại không hề có ý đùa giỡn nào.
Hai người cũng không có ý định nói nhảm với Kỷ Thiên và Khương Chính Dương.
Chỉ thấy Hậu Thổ vỗ tay một cái.
Sau khi ở cùng Lý Nguyên, đám người như nàng, Tiểu Tê Tử, Nữ Oa đều thích búng ngón tay.
“Bốp.”
Theo tiếng búng ngón tay vang lên, ngay sau đó chỉ thấy ở trước mặt Hậu Thổ xuất hiện một màn ảnh rộng lớn.
Trong màn ảnh, có một màu đỏ tanh, gió âm thê lương quỷ dị như thổi vào mặt mỗi người khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Còn có tiếng quỷ khóc sói tru thảm thiết không ngừng khiến tê dại cả da đầu.
Mà thứ làm cho đám người Kỷ Thiên, Khương Chính Dương càng lạnh lẽo hơn chính là bọn họ thấy vô số khuôn mặt hung tợn đáng sợ, tóc đỏ mày xếch, lệ quỷ có diện mạo dữ tợn, dùng xích sắt áp giải vô số người có khuôn mặt trắng bệch, thân thể nhẹ như làn khói, giống người nhưng không phải người, đang dùng đủ các loại tra tấn.
Có lệ quỷ ném những người này vào nồi chảo nóng bỏng.
Có lệ quỷ dùng móc sắt rút đầu những người này ra.
Còn có lệ quỷ dùng cưa sắt cưa người từ giữa ra, máu và não phun đầy mặt đất…
Tiếng hét thảm thiết chói tai khiến người nghe sởn tóc gáy, tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ khiến người ta run sợ lẩy bẩy.
May là những luân hồi giả như Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, Kỷ Thiên đều đã trải qua vô số thế giới luân hồi thê thảm nhưng khi bọn họ thấy những cảnh này vẫn nhịn không được mà buồn nôn, còn nôn hẳn ra.
Cơ thể run rẩy không ngừng như phát sốt.
“Không phải đây là cảnh ở mười tám tầng địa ngục sao?”
Đám người Lư Khán Sơn lập tức phản ứng lại.
Cảnh tượng trong màn hình chính là hình phạt cho những người làm điều tàn ác bị đánh vào mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết.
Đây rốt cuộc là huyễn cảnh nàng tạo ra hay là nàng thật sự có thể mở ra mười tám tầng địa ngục?
Trong lòng mọi người nảy sinh lòng nghi ngờ.
Hậu Thổ điểm vào Khương Chính Dương đang sững sờ ở đối diện, thân thể hắn lập tức không tự chủ được bay vào trong mười tám tầng địa ngục.
Một giây sau, mấy tên luân hồi giả Lư Khán Sơn và Kỷ Thiên nhìn thấy Khương Chính Dương bị hai gã lệ quỷ đầu trâu mặt ngựa giữ lấy hai tay, đang dùng xích sắt trói vào một cột đồng.
Mà cột đồng có ngọn lửa đốt đỏ lên…
Lúc này Khương Chính Dương kêu lên thảm thiết, thậm chí mọi người còn như ngửi thấy mùi thịt cháy, Khương Chính Dương vừa kêu thảm thiết đồng thời còn ra sức giãy dụa, cố gắng thoát khỏi trói buộc khỏi xích sắt trên người.
Nhưng mà cho dù hắn đổi lấy huyết mạch mạnh mẽ từ Chủ Thần Điện, ngay ả khi hắn đã tiêm cho mình một số huyết thanh siêu cấp có thể cải thiện thể chất, cho dù hắn thức tỉnh vài loại dị năng thì trong xã hội hiện thực, hắn có mạnh mẽ như một vị thần nhưng căn bản hắn không thể thoát khỏi xích sắt trên người.
Đám người Lư Khán Sơn nhìn Khương Chính Dương nhận cực hình ở mười tám tầng địa ngục thì trong lòng vừa sợ hãi vừa khủng hoảng lại nghi ngờ.
Rốt cuộc đám người kia là ai?
Sao có thể mở ra mười tám tầng địa ngục đơn giản như vậy?
Còn muốn cho Khương Chính Dương chịu cực hình địa ngục vĩnh viễn nữa, chuyện này cần năng lực mạnh đến cỡ nào?
Đặc biệt là Kỷ Thiên, lúc này trong lòng hắn đã tràn ngập nỗi sợ hãi vô tận rồi.
Dù sao hắn cũng nhận được một phần món ăn bất tử!
“Bây giờ đến lượt ngươi.”
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
Đang vào lúc Kỷ Thiên run sợ vì kết cục của Khương Chính Dương thì hắn nghe thấy Nữ Oa lên tiếng.
Giọng nói vẫn êm tai dễ nghe như vậy nhưng lại khiến hắn cảm thấy như lời nguyền đòi mạng đáng sợ.
Trước đây, hắn cảm thấy Nữ Oa là tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành, vô song chư thiên nhưng lúc này hắn lại cảm thấy Nữ Oa còn kinh khủng hơn rắn rết cả vạn lần.
Ta không thể ngồi chờ chết.
Nghĩ như vậy, Kỷ Thiên không hề do dự phát động cơ giáp trên người.
Chỉ thấy hắn lập tức phóng ra bên ngoài khách điếm, còn phóng vô số đạn đạo nhỏ về phía Nữ Oa.
Cố gắng ngăn cản Nữ Oa tiến hành truy kích hắn.
Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân thấy Kỷ Thiên bắn mấy chục tên lửa thì sắc mặt không khỏi thay đổi.
Trước đây Kỷ Thiên từng chém gió với bọn họ, nói tên lửa hắn sử dụng đều mang theo đầu đạn hạt nhân thu nhỏ.
Chỉ cần một quả cũng có thể phá hủy một tiểu thành.
Nhiều đạn hạt nhân bắn ra như vậy… hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đám người Lư Khán Sơn muốn mắng chết Kỷ Thiên này.
Bây giờ bọn họ đang ở trong khách điếm này, không phải cùng trong phạm vi tấn công của tên lửa sao?
Thậm chí cả tòa thành Trường An ở đây đều trong phạm vi công kích của bom nguyên tử.
Mà Kỷ Thiên này vì mạng sống, thậm chí công kích cả chúng ta.
Mộc Thạch Nhân bất chấp tức giận, nàng muốn thi triển thủ đoạn chạy ra khỏi khách điếm.
Nhưng đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy cảnh tượng khiếp sợ.
Chỉ thấy những tên lửa này đều đột nhiên biến mất trong không khí.
Một giây sau đó, tất cả những tên lửa này xuất hiện ở trên người Kỷ Thiên vừa thoát được hai bước.
Rầm rầm!
Tiếng nổ mạnh kịch liệt, đinh tai nhức óc.
Lúc này Kỷ Thiên đã bị nổ tung thịt nát xương tan, không còn cả xương cốt.
Ba người Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, Lư Khán Sơn cũng trực tiếp bị dọa cho sợ hãi.
Khoảng cách của bọn họ ở rất gần trung tâm đạn hạt nhân, không phải sẽ chết chứ?
Ba người Mộc Thạch Nhân theo bản năng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị chờ chết.
Nhưng mà các nàng đột một lúc, ngay cả một chút sóng xung kích cũng không cảm nhận được.
Bọn họ lại tò mò mở mắt ra, chỉ thấy khách điếm vẫn bình yên như cũ, đám người Lý Nguyên, Nữ Oa vẫn yên tĩnh ngồi ở hành lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận