Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 201 - Ở trước mặt Lý Nguyên không có bí mật nào đáng nói

Đủ loại bất ngờ sợ hãi nhất thời khiến đầu óc Khương Tử Nha ngây ngốc.
Vẻ mặt hắn đờ đẫn hỏi Lý Nguyên: “Lý lão… Lý tiền bối, đây là thật sao? Ngươi thật sự quen biết sư thúc Thông Thiên à?”
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu nói: “Có quen, thỉnh thoảng hắn tìm ta uống rượu.”
Trời ơi!
Thấy Lý Nguyên gật đầu, cằm Khương Tử Nha suýt rơi cả xuống.
Thánh Nhân tìm ngươi uống rượu?
Trâu bò quá.
Chẳng lẽ Lý Nguyên là lão quái vật ẩn giấu nào đó?
Hắn đánh giá Lý Nguyên từ trên xuống dưới.
Tu vi Địa Tiên, chỉ có dáng dấp phong độ, tuổi còn trẻ, không sai mà?
Sao sư thúc Thông Thiên lại kết giao ngang hàng, tìm hắn uống rượu được?
Lẽ nào sư thúc thân thiết, bình dị gần gũi với hạ sĩ như vậy?
Giao thiệp với mọi người không quan tâm đến danh tính của nhau, ngược lại không có mấy ai có thân phận tôn quý so sánh được với sư thúc.
Lúc này Thân Công Báo bên cạnh lại lên tiếng.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn kính phục nhìn Lý Nguyên, thở dài nói: “Thật ra ngoại trừ sư thúc Thông Thiên tìm Lý tiền bối uống rượu còn tìm Lý tiền bối hỗ trợ thôi toán thiên cơ nữa, năng lực thôi toán thiên cơ của Lý tiền bối quỷ thần khó lường, sư thúc bội phục không ngừng.”
Xoảng.
Cuối cùng cằm của Khươgn Tử Nha cũng rớt xuống.
Thánh Nhân tìm Địa Tiên kỳ thôi toán thiên cơ?
Còn có chuyện gì kỳ lạ hơn chuyện này không?
Rốt cuộc là Thân Công Báo điên rồi hay là sư thúc Thông Thiên điên rồi?
Nếu không phải thì là ta điên rồi hay xuất hiện ảo giác?
Nếu không… Một Địa Tiên kỳ sao có thể trâu bò như vậy?
Khương Tử Nha phát hiện, hắn hoàn toàn không nhìn thấu Lý Nguyên này.
Một lát sau, Khương Tử Nha mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Lý Nguyên, hỏi: “Lý tiền bối còn có thể tính toán thiên cơ sao?
Lý Nguyên lúc này đã nằm trên ghế mát, nhàn nhã uống trà.
Hắn bình tĩnh nói: “Biết một chút.”
Đột nhiên trong lòng Thân Công Báo hơi động, vẻ mặt hắn mong đợi nhìn Lý Nguyên, mở miệng nói: “Lý tiền bối, trước đó sư phụ chúng ta phân phó Khương Tử Nha xuống núi hoàn thành một nhiệm vụ, tiến bối có thể giúp Khương Tử Nha tính toán không, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?”
Khương Tử Nha nghe vậy thì không khỏi tò mò nhìn Lý Nguyên, hắn muốn biết Lý Nguyên thật sự có khả năng tính toán thiên cơ không.
Lý Nguyên thấy Thân Công Báo chỉ nói nhiệm vụ, không nói rõ ràng cụ thể thì trực tiếp vạch trần: “Không phải là việc chủ trì Phong Thần sao? Sao phải nói thần thần bí bí như thế?”
Xoảng!
Hai người Khương Tử Nha và Thân Công Báo đều rơi tròng mắt xuống đất.
Vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Nguyên.
Sắc mặt hoảng sợ gần chết.
Nhưng mặc dù hai người đều khiếp sợ như nhau nhưng chuyện mà họ sợ lại không giống nhau.
Khương Tử Nha khiếp sợ vì Lý Nguyên lại biết mục đích thực sự hắn phụng mệnh xuống núi.
Còn Thân Công Báo sợ vì chuyện Phong Thần này.
Mặc dù hắn biết sát kiếp sắp đến, Thiên Đình muốn chọn ra ba trăm sáu mươi lăm vị chính Thần. Nhưng hắn còn chưa biết sư phụ lại dự định để cho Khương Tử Nha thống lĩnh chuyện Phong Thần này.
Hắn vẫn cho rằng Khương Tử Nha xuống núi chỉ vì phụ tá Tây Kỳ thay thế được giang sơn Thành Thang.
Trong lòng Thân Công Báo không khỏi dậy lên sóng gió.
Tròng mắt hắn xoay chuyển, cũng biết chuyện Phong Thần không phải chuyện đùa, địa vị của người chủ trì Phong Thần tương lai cũng nhất định vô cùng cao quý.
Thống lĩnh chư Thần.
Nghĩ đến thân phận này, hắn đỏ cả mắt lên.
Điều này khiến cho Thân Công Báo càng đố kỵ Khương Tử Nha nghiêm trọng hơn.
Đồng thời, lần đầu tiên hắn thấy bất mãn với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hắn cảm thấy, dù là thiên phú hay tu ví thì Khương Tử Nha đều kém xa hắn, hắn không thể hiểu nổi vì sao sư phụ lại giao trọng trách này cho Khương Tử Nha mà không giao cho hắn?
Lẽ nào chỉ vì mình là thú loại thành tiên sao?
Nếu khinh thường thú loại thì vì sao trước đây còn nhận ta làm đồ đệ?
Trong lòng Thân Công Báo đang điên cuồng rít gào, tâm ma ở trong lòng lặng yên không tiếng động phá kén chui ra.
Hắn cố kiến lòng đố kỵ điên cuồng trong lòng, cố gắng làm cho vẻ mặt mình bình thản tự nhiên.
Thân Công Báo giả vờ nghi ngờ hỏi Lý Nguyên: “Khương sư huynh nhập môn không lâu, tu vi không cao, còn chưa thể nào một mình đảm đương một phương, sao sư phụ lại để cho hắn chủ trì chuyện lớn như Phong Thần? Có phải Lý tiền bối xem sai rồi không?”
Lý Nguyên cười như không cười liếc nhìn Thân Công Báo, nói: “Chủ trì Phong Thần đương nhiên phải có vận mệnh đặc biệt mới được, ngược lại không liên quan nhiều đến tu vi.”
Thân Công Báo chú ý đến vẻ mặt của Lý Nguyên, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cảm giác như bí mật trong đáy lòng mình bị nhìn thấu vậy.
Hắn vội vàng tránh ánh mắt của Lý Nguyên, giọng nói hơi mất mát: “Vận mệnh? Nói như vậy việc Khương sư huynh chủ trì Phong Thần đã sớm được quyết định?”
Nếu số phận đã định thì sao mình đấu thắng được?
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngược lại không phải đã định từ trước, thật ra có hai vị có vận mệnh giống nhau, hai người này cùng đồng thời nhập môn, lúc đầu cơ hội ngang nhau nhưng sau đó Nguyên Thủy lựa chọn Khương Tử Nha mà thôi.”
Hai người?
Đồng thời nhập môn?
Không phải là ta sao?
Đầu Thân Công Báo rung mạnh.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao rõ ràng Nguyên Thủy Thiên Tôn không thích chủng tộc có lông có sừng nhưng lại nhận hắn làm đồ đệ.
Thì ra ta cũng là người có vận mệnh thống lĩnh Phong Thần!
Mà sở dĩ sư phụ lựa chọn Khương Tử Nha nhất định là bởi vì ghét bỏ xuất thân của mình!
Thân Công Báo ở Xiển giáo đương nhiên biết, từ Nguyên Thủy Thiên Tôn đến Thập Nhị Kim Tiên đều khinh thường những kẻ có lông có sừng, nở ra từ trứng.
Mấy năm nay mặc dù hắn cố hết sức kết giao từ trên xuống dưới ở Xiển giáo nhưng một đám đồng môn vẫn luôn không lạnh không nóng với hắn.
Rõ ràng Khương Tử Nha chậm chạp, không giỏi giao tiếp hơn, nhưng thái độ của đồng môn đối với Khương Tử Nha rõ ràng tốt hơn hắn nhiều.
Ngược lại Thân Công Báo kết giao với các tu sĩ ở tam sơn ngũ nhạc, các đảo bên ngoài, thái độ của họ đối xử với hắn thân thiết, giống như đồng môn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận