Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1375 - Ngươi có thể có chút sự kiêu ngạo của Thánh Nhân được không?

Lúc trước, khi suy đoán Lý Nguyên là Thánh Nhân, Lâm Mặc đã cảm thấy khó mà tin được, lúc này nghe nói tu vi của Lý Nguyên còn cao hơn Thánh Nhân, Lâm Mặc không biết phải làm sao để có thể biểu đạt được sự khiếp sợ của mình.
Lão Tử: “Bởi vì người bình thường vốn không có khả năng tiếp xúc đến độ cao như thế.”
Lâm Mặc: “Rốt cuộc tu vi của Lý huynh kia cao bao nhiêu?”
Lão Tử hạ giọng nói: “Tu vi của Lý tiền bối là cảnh giới cao nhất trên thế giới Hồng Mông này, không ai sánh được.”
Hả!
Lâm Mặc há hốc mồm.
Vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.
Thật sự là lời của Lão Tử quá khoa trương.
Người nào có thể đạt được cảnh giới cao nhất trên thế giới Hồng Mông?
Còn không ai sánh bằng?
Lý huynh mạnh vê lù như vậy?
Tỉnh táo lại, Lâm Mặc hỏi Lão Tử với vẻ mặt nghi ngờ: “Thật hay giả, quá khoa trương đi?”
Giọng nói của Lâm Mặc bắt đầu trở nên khô khốc.
Lão Tử liếc đệ tử một cái, thản nhiên nói: “Vi sư lừa ngươi làm gì?”
Lâm Mặc ngây ngốc nói: “Nếu thế thì trong viện của Lý huynh, hoa cỏ cây cối ấy đúng là Hỗn độn linh căn? Cửa nhà hắn đúng là Hỗn độn xích đồng? Ngựa kéo xe của hắn đúng là Hỗn độn hung thú?”
Lão Tử bình tĩnh nói: “Đương nhiên là đúng.”
Vãi chưởng!
Nghe câu trả lời khẳng định của sư phụ, Lâm Mặc muốn ngất!
Má ơi, thế này cũng quá bá đạo đi.
So với Lý huynh, sao ta cảm giác Lý huynh mới là nhân vật chính nhỉ?
Lâm Mặc lại có nghi vấn mới: “Nếu Lý huynh lợi hại như vậy, sao hắn không nhìn ra ta là người xuyên việt, cũng không nhìn thấy Đạo Văn trong não ta?”
Lão Tử liếc đệ tử, trừng mắt: “Lý tiền bối chỉ cần nhìn ngươi một cái thôi là tổ tông mười tám đời nhà ngươi đánh rắm bao nhiêu phát còn biết vô cùng rõ ràng. Lý tiền bối không phải không nhìn ra thân phận của ngươi, chẳng qua là hắn lười để ý ngươi mà thôi.”
“Là như vậy sao?”
Lâm Mặc có chút thất vọng.
Ta là người xuyên việt đấy, đừng khinh thường như vậy chứ?
Ngay lúc Lâm Mặc đang thở ngắn than dài thì đột nhiên nghe thấy Lão Tử hỏi nhẹ tênh: “Đạo Văn trong đầu ngươi là hệ thống đúng không?”
Lâm Mặc: “...”
Hắn không khỏi giật mình, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp nứt ra. Hắn không ngờ Lão Tử lại biết cả hệ thống.
Quá ghê gớm, quá kinh khủng!
“Ngươi, làm sao ngươi biết hệ thống?” Lâm Mặc lắp bắp hỏi.
Lão Tử bình tĩnh nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Lý tiền bối đã từng thu được không ít hệ thống từ những người xuyên việt.”
Lâm Mặc: “...”
Hắn không biết phải diễn tả sự kinh ngạc trong lòng mình như thế nào.
Ngay cả khi trước đây hắn xuyên việt đến thế giới Phù Đảo cũng không ngạc nhiên như bây giờ.
Ngày hôm nay, những tin tức trong miệng Lão Tử đã hoàn toàn lật đổ nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan của Lâm Mặc.
Hệ thống mà thu vài cái, chuyện này quá kinh khủng đi!
“Vậy… vậy sao Lý tiền bối không lấy bàn tay vàng của ta?”
Lâm Mặc nghi ngờ.
Lão Tử: “Ngươi lại không đắc tội Lý tiền bối, Lý tiền bối lấy bàn tay càng của ngươi làm cái gì?”
Lâm Mặc: “...”
Bàn tay vàng lợi hại như vậy, tịch thu còn cần lí do ư?
Lão Tử nhìn đồ đệ của mình, nói đầy nghiêm túc: “Đừng tưởng rằng có một bàn tay vàng thì rất ghê gớm, nói thật cho ngươi biết, cho dù là bàn tay vàng nào đi nữa thì ở trước mặt Lý tiền bối cũng chẳng là cái đếch gì. Chỉ cần một ý niệm, Lý tiền bối có thể chế tạo vô số hệ thống, ngươi cảm thấy người ta sẽ để ý bàn tay vàng của sao?”
Lâm Mặc nghe xong ngơ người, cảm giác bản thân như đang nghe Thiên Thư.
Nội dung bay cao bay xa, khó mà tin được, bay không thấy biên giới.
Chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể chế tạo vô số hệ thống... Hắn đột nhiên hơi hiểu lời nói của Lão Tử, Lý Nguyên là người đứng đầu Hồng Mông chân chính.
Lý huynh ngầu vãi đạn.
“Vậy thì…sư phụ ơi, ngươi sẽ lấy bàn tay vàng của ta à?”
Lâm Mặc đột nhiên thấp thỏm không yên mà hỏi Lãu Tử.
Đây cũng là điều hắn luôn lo lắng, nếu đã nói tới thì dứt khoát hỏi luôn, xem phản ứng của Lão Tử.
Lão Tử thản nhiên nói:
“Nói thật, từng có suy nghĩ...”
Lâm Mặc vừa nghe, toàn thân lông tơ lập tức dựng đứng.
Bộ dáng giống như là một con nhím bị hoảng sợ.
Lão Tử lại nói: “Nhưng ngươi đã đã bái ta làm sư phụ, dĩ nhiên là ta sẽ không mưu đoạt đồ vật của đồ đệ mình, chuyện này ngươi cứ yên tâm.”
Lâm Mặc tuy không hoàn toàn tin tưởng lời của Lão Tử, nhưng nếu đã nhận được sự đảm bảo, hắn cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm một ít.
Dù sao cũng là Thánh Nhân, hẳn sẽ không lừa mình!?
Việc Lão Tử mang Lâm Mặc về Bát Cảnh cung dạy dỗ tạm không đề cập sâu, giờ nói về Trương Bách Nhẫn, dạo này hành vi của hắn vô cùng kì quái.
Thái Bạch Kim Tinh chú ý tới trong khoảng thời gian này, Ngọc Đế thường hay một mình hạ phàm đi Nhân giới.
Lúc rời đi cũng như trở về, mặt hắn đều đầy sự hưng phấn.
Cũng không biết đang làm gì.
“Không phải là Ngọc Đế động lòng, yêu một nữ nhân người phàm đấy chứ?”
Thái Bạch Kim Tinh âm thầm suy đoán.
Dù sao thì hắn cũng là tâm phúc của Ngọc Đế, Ngọc Đế hầu như không giấu Thái Bạch Kim Tinh chuyện gì.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Ngọc Đế chưa bao giờ để Thái Bạch Kim Tinh ở bên, điều này khiến Thái Bạch Kim Tinh không thể không có nghi ngờ này.
Hôm nay.
Ở Thiên Đình, một đám thần tiên đang thượng triều sớm.
Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế ra khỏi hàng, bẩm báo với Ngọc Đế: “Khởi bẩm Ngọc Đế, gần đây Yêu tộc ở Bắc Câu Lô Châu ngo ngoe rục rịch, thường xuyên tấn công cứ điểm của Thiên Đình chúng ta...”
"...đồng thời vi thần còn phát hiện tộc A Tu La thường lui tới ở Bắc Câu Lô Châu, việc này chỉ sợ có điểm kỳ lạ. Yêu tộc và tộc A Tu La tựa như đang cùng nhau âm mưu cái gì."
"Vì vậy vi thần cảm thấy, nên tăng mạnh binh lực Thiên Đình ở Bắc Câu Lô Châu, ứng đối khi có chuyện xảy ra."
Trương Bách Nhẫn từ chối cho ý kiến đối với yêu cầu muốn tăng thêm binh lực của Chân Vũ Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận