Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2112 - Đây là bệnh, phải trị!

Tiểu Thanh nghe vậy, bèn thở dài, mất mát nói: “Cua rồi, đáng tiếc không cua được, thế nên vi sư chỉ có thể ký thác hy vọng lên người ngươi thôi.”
Ặc!
Lâm Đại Ngọc vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng làm sao cũng không nghĩ đến, tiểu sư phụ sẽ thừa nhận mình đã cua Lý công tử, còn thất bại.
Thật hay giả?
Tiểu sư phụ chủ động như thế?
Không nhìn ra đó.
“Tiểu sư phụ không nói đùa đấy chứ?”
Lâm Đại Ngọc vội truy vấn.
Mấy chuyện như này, nàng thích nghe.
Tiểu Thanh nghiêm túc gật đầu nói: “Dĩ nhiên là thật, lừa ngươi làm gì.”
Thấy tiểu sư phụ hào phóng thừa nhận việc này, Lâm Đại Ngọc cũng choáng rồi.
Tuy nàng biết tiểu sư phụ này của mình không hề tự cao tự đại, không nghĩ tới lại không hề tự cao tự đại đến mức này, vậy mà ngay cả loại chuyện riêng tư này cũng có thể không ngượng ngùng nói cho đồ đệ.
Nàng chỉ có thể nói, tiểu sư phụ quá gan rồi!
Nhưng mà…
“Lý công tử đó mắt mù à?”
Lâm Đại Ngọc vì tiểu sư phụ bênh vực kẻ yếu nói: “Tiểu sư phụ dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành, thướt tha mềm mại như thế, đều đã chủ động theo đuổi, lại vẫn không cua được.”
Ngoài mắt mù ra, Lâm Đại Ngọc thật sự không biết nên chửi thế nào mới tốt nữa.
Tiểu Thanh thấy Lâm Đại Ngọc nói Lý Nguyên mắt mù, bèn vội lắc đầu nói: “Tần Tần chớ nói lung tung, Lý công tử không phải mắt mù, là Lý công tử quá ưu tú, ta không xứng với hắn.”
Ặc...
Lâm Đại Ngọc thấy dáng vẻ hèn mọn của tiểu sư phụ, tỏ ra vô cùng cạn lời.
Nàng không nghĩ tới, tiểu sư phụ bình thường sôi nổi, ở trước mặt Lý công tử nọ, dĩ lại tự ti như vậy.
Lại cảm giác mình không xứng với đối phương.
Tiểu sư phụ ưu tú như vậy, cho dù không xứng với bất kỳ con em thế gia nào, hoàng tử vương tôn cũng dư dả rồi, làm sao có thể không xứng với Lý Nguyên kia chứ?
Chỉ có thể nói, nữ nhân rơi vào tình yêu, thực sự sẽ trở nên không có lý trí!
Lâm Đại Ngọc tình ý sâu xa nói với Tiểu Thanh nói: “Tiểu sư phụ, ngươi đừng tự ti như thế có được không? Phải biết, chó liếm chân liếm lâu, cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng thôi.”
Phụt!
Bạch Tố Trinh thấy đồ đệ vậy mà nói Tiểu Thanh là chó liếm chân, chợt không nhịn được, lập tức phun ra một ngụm nước ga mặn.
Vẻ mặt rất buồn cười không thôi.
Chỉ cảm thấy quá mắc cười rồi!
Lâm nha đầu này, cũng quá không giữ mặt mũi cho Tiểu Thanh.
Đúng là cái gì cũng dám nói.
Cho dù là nói thật, nhưng cũng không thể nói ngay trước mặt Tiểu Thanh chứ!
Tiểu Thanh còn cần mặt mũi không đây!
Bạch Tố Trinh rất muốn cười, song, nàng vẫn liều mạng nhẫn nhịn.
Lúc này nếu như bật cười, cũng quá làm cho muội muội khó chịu.
Ta là một người tỷ tỷ ôn nhu hiền lành, tự nhiên không thể tàn nhẫn như vậy.
Nhưng mà, nhịn thật vất cả!
Lại nhìn qua Tiểu Thanh.
Một khuôn mặt ngọc, đã tức giận đến vặn vẹo.
Trán còn hiện ra ba vệt đen.
Ánh mắt nhìn Lâm Đại Ngọc, tràn đầy sát khí.
Quá đáng giận!
Lại dám nói sư phụ là chó liếm chân.
Sao ta lại là chó liếm chân được?
Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Ta thực sự không xứng với Lý công tử mà!
Đặc biệt là nàng nhìn thấy dáng vẻ muốn cười lại không dám cười của tỷ tỷ, không kiềm được càng thêm tuyệt vọng.
Tiểu Thanh bi phẫn kêu gào: “Ta -- không -- phải -- là -- chó -- liếm -- chân!”
Lâm Đại Ngọc lại không chú ý sát khí trong mắt tiểu sư phụ, nàng tiếp tục bổ thêm một đao nói: “Tiểu sư phụ đừng trách đệ tử nói thẳng, ta cũng là vì tốt cho ngươi, chó liếm chân không đáng sợ, đáng sợ là làm chó liếm chân còn coi như niềm vui tự mình hưởng thụ, điều này tuyệt đối không được, đây là bệnh, phải trị.”
“Phụt, ha ha ha...”
Cuối cùng, Bạch Tố Trinh cũng không nhịn được nữa, vẫn cười phá lên.
Cười đến mức đau bụng.
“Ha ha ha, không được, ta thực sự không nhịn được, quá mắc cười!”
Tiểu Thanh vốn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này nàng thấy dáng vẻ nhìn có chút hả hê của tỷ tỷ, tức khắc càng thêm bi phẫn.
Nàng thấy tỷ tỷ phì cười không thôi, khó chịu nói: “Không phải tỷ tỷ cũng thích Lý công tử à, sao cũng tới giễu cợt ta?”
Trời ạ!
Lâm Đại Ngọc nghe thấy lời của tiểu sư phụ, bỗng khó mà tin được nhìn Bạch Tố Trinh, dường như không thể tin vào tai của mình.
Đại sư phụ cũng thích Lý công tử nọ?
Không phải chứ?
Đại sư phụ ôn nhu thánh khiết, cao quý trang nhã như vậy, thế mà cũng bị Lý công tử mê hoặc?
Lý công tử kia, có mị lực lớn như vậy ư?
Lâm Đại Ngọc vốn không tin lời của Tiểu Thanh.
Nhưng mà, nàng chú ý tới, sau khi Bạch Tố Trinh nghe thấy lời của Tiểu Thanh, trên khuôn mặt trắng nõn, lại hiện lên một tia thẹn thùng, dáng vẻ như bị nói trúng tâm sự.
Hơn nữa, đại sư phụ cũng không vội biện bạch cho mình, chuyện này lập tức khiến Lâm Đại Ngọc mê mang.
Chẳng lẽ, lời của tiểu sư phụ thật?
Đại sư phụ thực sự cũng thích Lý công tử?
Lúc này, Lâm Đại Ngọc nhịn xuống kinh hãi trong lòng, vội vàng hỏi Bạch Tố Trinh: “Đại sư phụ, lời tiểu sư phụ là thật hả? Ngươi thực sự cũng thích Lý công tử kia?”
Không đợi Bạch Tố Trinh mở miệng, Tiểu Thanh đã nói: “Đương nhiên là thật, ta không nói lung tung đâu.”
Nàng nhìn tỷ tỷ, khích tướng nói: “Ngươi có dám thừa nhận không?”
Bạch Tố Trinh hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Lý công tử ưu tú như vậy, là nữ tử đều sẽ thích.”
Tuy rằng, nàng không trực tiếp trả lời câu hỏi Lâm Đại Ngọc, song, câu trả lời này, chẳng khác nào là thừa nhận.
Lâm Đại Ngọc tức khắc bị khiếp sợ.
Nàng không nghĩ tới, tiểu sư phụ và đại sư phụ lại sẽ đồng thời thích Lý công tử nọ.
Cái này, nàng đều không biết làm sao để biểu thị khiếp sợ trong lòng.
Trên đời này, thật sự có nam tử ưu tú như vậy ư?
“Nếu đại sư phụ thích hắn, sao bây giờ lại không ở bên hắn?”
Lâm Đại Ngọc lại truy hỏi.
Bạch Tố Trinh nghe vậy, trong mắt chợt hiện lên vẻ cô đơn, âm thầm thở dài nói: “Tự nhiên là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”
Lâm Đại Ngọc nghe đến mặt mày mờ mịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận